Review búp bê sữa của diệp thiếu gia

                                    
                                          

BÚP BÊ SỮA CỦA DIỆP THIẾU GIA

-Tác giả: Lệ Lệ
-Thể loại: Hiện đại, đại thúc x loli, sắc, sủng, HE
-Độ dài: 69c+4NT
-Cặp đôi: Diệp Mạch Giác x Diệp Tư

**************
Văn án:

Diệp Tư ở trường học, là một con nhóc tinh quái bướng bỉnh, lúc còn ở nhà cũ của Diệp gia là một cô bé ngoan ngoãn biết nghe lời. nhưng ở trước mặt chú Diệp Mạnh Giác, lại là tiểu ma ốm thích làm nũng.
Ở trong mắt Diệp Mạnh Giác, ngoài Diệp Tư bảo bối ra, không hề có bất cứ người phụ nữ nào khác. Hắn cưng chiều cô yêu cô, bảo vệ cô tất cả những chuyện đều đem cô là trung tâm, vốn tưởng rằng chỉ là vì bù lại sự thiếu hụt bị người nhà bỏ rơi, nhưng giữa lúc bất tri bất giác, đột nhiên phát hiện hết thảy đều đã thay đổi.

Ngụy thúc cháu văn một quả, đại thúc khống, lolicon, ngọt ngào cưng chiều văn khống, còn có cái gì khống, phải hay không! Phải hay không! Có liền đều chạy nhanh điểm vào đi!

PS: Được rồi. Phía trước tìm nhiều "rau xanh" quá, quyển này cam đoan có "thịt" yên tâm mà ăn. [Ăn xong, không ngon cấm ném đá]
===========================

P/s: Đọc xong thấy sợ bà "mẹ" của nam chính quá . Truyện 3S , nam chính nữ chính cũng ổn . Đọc để thấy đàn bà hận rồi thì sẽ ác thế nào , truyện có 2 người đàn bà hận nhau đấu đá điên cuồng , cũng may nữ chính và nam chính tin tưởng nhau ko hiểu lầm với vẩn. Truyện đọc được.
Ngọt ngào đến ê răng + sủng đến nổi gai ốc khắp người^^

Chuyển ngữ: yunfr + Tang Du + Nhan Nhan + Khánh Linh

Diệp Tư ở trường học, là một con nhóc tinh quái bướng bỉnh, lúc còn ở nhà cũ của Diệp gia là một cô bé ngoan ngoãn biết nghe lời. nhưng ở trước mặt chú Diệp Mạnh Giác, lại là tiểu ma ốm thích làm nũng.

Ở trong mắt Diệp Mạnh Giác, ngoài Diệp Tư bảo bối ra, không hề có bất cứ người phụ nữ nào khác. Hắn cưng chiều cô yêu cô, bảo vệ cô tất cả những chuyện đều đem cô là trung tâm, vốn tưởng rằng chỉ là vì bù lại sự thiếu hụt bị người nhà bỏ rơi, nhưng giữa lúc bất tri bất giác, đột nhiên phát hiện hết thảy đều đã thay đổi.

Diệp Tư ở trường học, là một con nhóc tinh quái bướng bỉnh, lúc còn ở nhà cũ của Diệp gia là một cô bé ngoan ngoãn biết nghe lời. nhưng ở trước mặt chú Diệp Mạnh Giác, lại là tiểu ma ốm thích làm nũng.

Ở trong mắt Diệp Mạnh Giác, ngoài Diệp Tư bảo bối ra, không hề có bất cứ người phụ nữ nào khác. Hắn cưng chiều cô yêu cô, bảo vệ cô tất cả những chuyện đều đem cô là trung tâm, vốn tưởng rằng chỉ là vì bù lại sự thiếu hụt bị người nhà bỏ rơi, nhưng giữa lúc bất tri bất giác, đột nhiên phát hiện hết thảy đều đã thay đổi.

***

“Diệp Tư, Diệp Tư, cậu còn ngẩn ngơ gì đó?” Bên cạnh, Họa Họa đang dùng sức lay lay cánh tay Diệp Tư.

Diệp Tư phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Đâu có gì.”

Mặt Họa Họa đầy vẻ không tin, “Diệp Tư, mình nghiêm trọng cảnh cáo cậu, nếu cậu còn xem Kiều Hoa Hoa mình là bạn bè thì nhất định phải nói thật với mình, cậu ngẩn người như thế này đã hai ngày rồi! Còn dám nói không có chuyện gì?”

Diệp Tư lắc đầu nói: “Thật sự không có gì, Họa Họa.”

Nên nói gì với cô ấy đây? Nói mình thích chú của mình? Nói mình sợ chú mình sẽ kết hôn? Chính cô còn tự cảm thấy khinh thường bản thân, thì làm sao có thể nói với người khác? Nhất là Kiều Hoa Hoa đơn thuần gần như không có đầu óc này?

“Thật sự không nói?” Mặt Họa Họa đầy vẻ uy hiếp hỏi: “Mình cho cậu một cơ hội cuối cùng.”

Mời các bạn đón đọc Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia của tác giả Lệ Lệ.



Búp bê sữa Nhà Diệp Thiếu Gia - Lệ Lệ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Page 1 of 17 1 2 3 4 5 6 → 17 Next >

    1. CQH ^^!

      Bài viết:192Được thích:41,954




      Văn án

      Diệp Tư ở trường học là nhóc tinh quái bướng bĩnh, còn lúc ở nhà cũ của Diệp gia là bé ngoan ngoãn biết nghe lời, nhưng ở trước mặt chú Diệp Mạnh Giác, lại là tiểu ma ốm thích làm nũng.

      Ở trong mắt Diệp Mạnh Giác, ngoài Diệp Tư bảo bối ra, hề có bất cứ người phụ nữ nào khác. cưng chiều , , bảo vệ , tất cả mọi chuyện đều đem là trung tâm, vốn tưởng rằng chỉ là vì bù lại thiếu hụt bị người nhà bỏ rơi, nhưng giữa lúc bất tri bất giác, đột nhiên phát mọi thứ đều thay đổi.


      EBOOK

      Last edited by a moderator: 6/2/16


    2. CQH ^^!

      Bài viết:192Được thích:41,954

      Chương 1

      Edit:yunafr

      Beta:Quảng Hằng
      Chương 1 đây,mại dzô mại dzô. Nếu có nhiều comment ta cố gắng tung hàng nhiều hơn !!!!

      "Diệp Tư, Diệp Tư, cậu còn ngẩn ngơ gì đó?" Bên cạnh, Hoa Hoa dùng sức lay lay cánh tay của Diệp Tư.

      Diệp Tư phục hồi tinh thần lại, nhàng lắc đầu : " có việc gì."

      Mặt Hoa Hoa đầy vẻ tin, "Diệp Tư, tớ nghiêm trọng cảnh cáo cậu, nếu cậu còn xem Kiều Họa Họa tớ là bằng hữu nhất định phải với tớ, cậu ngẩn người như thế này hai ngày rồi! Còn dám có chuyện gì?”

      Diệp Tư lắc đầu : " có việc gì, Hoa Hoa."

      Nên gì với ấy đây? mình thích chú của mình? mình sợ chú mình kết hôn? Chính còn tự cảm thấy khinh thường bản thân, làm sao có thể cùng người khác? Nhất là Kiều Hoa Hoa đơn thuần gần như có đầu óc này?

      " ?" Mặt Hoa Hoa đầy vẻ uy hiếp hỏi: "Tớ cho cậu cơ hội cuối cùng."

      ấy xong liền cầm điện thoại lên, dò tìm tên trong danh bạ: "Ừm, số điện thoại của chú Diệp..."

      Diệp Tư vội vã vươn tay bắt lấy tay Hoa Hoa, đoạt được điện thoại, "Bà của tôi ơi, tớ đầu hàng, tớ ! Tớ được chưa nè."

      Hoa Hoa kiêu ngạo rung đùi đắc ý: "Vốn biết tớ trị được cậu, còn phải đợi tớ tung đòn sát thủ ra, chúng ta là chị em, cậu đừng ép mình vậy chứ."

      Diệp Tư cầm di động của Hoa Hoa, nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ lâu, mới đứng dậy, "Hoa Hoa, chỗ khác ."

      Hoa Hoa lon ta lon ton theo ở phía sau Diệp Tư, "Oa! phải giống như mình đoán chứ? Khốn đốn vì ư? Cậu nghe thử xem, tớ đoán là Tiểu Tam đúng ? đúng đúng, nếu là ta cũng theo đuổi cậu hai năm rồi, nếu có cảm giác sớm có. Hay Lý Quân cùng khóa với mình? Hình như cũng đúng..."

      Diệp Tư bất đắc dĩ dừng lại, "Hoa Hoa, nếu cậu tiếp tục đoán, mình nữa."

      Hoa Hoa lập tức giơ tay lên, "Tớ đoán nữa, tớ cam đoan, đoán, hì hì hì."

      Thời tiết có chút lạnh, vì là mùa hè nên hồ nhân tạo bên cạnh đông lắm, hàng ghế dựa xếp dài chỉ lác đác vài người

      Diệp Tư tìm chỗ người, ngồi xuống, do dự mãi, rốt cục ở dưới ánh mắt tràn đầy tò mò cùng soi mói của Hoa Hoa mở miệng, "Hoa Hoa, nếu…. " ngừng chút, Hoa Hoa lập tức gật đầu y như con chó được cho xương: "Ừ, nếu..."

      Diệp Tư nghĩ nghĩ, rồi tiếp: "Nếu tớ, thích người, ừ, người mà tớ nên thích, phải làm sao bây giờ?"

      "Trời đất! Diệp Tư, cậu thực có thành ý chút nào, cái gì gọi là người nên thích? ta có bạn ? ta kết hôn? Hay là ta bị gì? ràng! ràng mau!"

      Ánh mắt tràn ngập hiếu kì của Hoa Hoa chiếu lấp lánh, haiz! Diệp Tư trong lòng thở dài tiếng , biết người này đáng tin mà, sao lại với ấy làm gì chứ? Thôi, tùy tiện có lệ vài câu với ấy vậy.

      "Ừ, có bạn , làm sao bây giờ?"

      "Hì hì hì, cậu phải tớ biết người đó là ai tớ mới có biện pháp giúp cậu chứ, " Hoa Hoa cười xấu xa , "A!" ấy đột nhiên nhảy lên : "Tớ biết rồi, nhất định là tiếu bạch học trưởng năm thứ tư, ha ha ha, lần trước tớ cứ nghĩ mãi sao cậu cứ nhìn ấy chằm chằm thế, phải hay ? Phải hay ?"

      ấy đột nhiên điên cuồng đứng lên, "Trùi ui! Rất kích thích nha, giành bạn trai, giành bạn trai! Diệp Tư giành bạn trai nào!"

      Haiz! Diệp Tư lại thở dài. Thần ơi, con sai rồi, nên trêu chọc vừa ồn ào vừa ngu ngốc này. Đường Tam Tạng, ông làm ơn đến đón ấy thỉnh kinh !!!!

      Xả đông xả tây hàn huyên suốt buổi chiều, nhìn đồng hồ thấy sắp bốn giờ, Diệp Tư cúi gằm đầu về nhà. vốn biết, cảm tình vốn chỉ có mình đơn phương tình nguyện, ngay cả cũng dám ra ngoài. Diệp Tư vì tránh hướng cửa Đông, nên quành xe lại về hướng cửa Tây. Vừa đến cửa tây, điện thoại trong túi xách liền vang lên.

      Chính là Đường Mộng Vân. Diệp Tư nhớ tới lúc về đại trạch ăn cơm, thái độ của ông bà với Đường Mộng Vân vô cùng thân thiết, trong lòng khỏi nghèn nghẹn. Diệp Tư do dự lâu, rốt cuộc vẫn là nhận điện thoại của Đường Mộng Vân.

      Dứt bỏ tầng quan hệ có liên quan đến chú mình mà , Diệp Tư vẫn là phi thường kính nể Đường Mộng Vân, ấy khéo léo hào phóng, lại khôn khéo có khả năng, chính là lực lượng nòng cốt của Đường gia, cùng Đường Tiểu Tam và Đường Tiểu Tứ của Đường gia, quả thực là kết hợp hoàn hảo. Mấu chốt chính là dáng vẻ xinh đẹp, rất có phong cách của nữ cường nhân, vốn là hình mẫu thần tượng trong lòng của Diệp Tư.

      Diệp Tư từng ảo tưởng qua bản thân mình biến thành mạnh mẽ khí thế cường đại như Đường Mộng Vân đứng ở bên cạnh Diệp Mạnh Giác, cùng ấy đối mặt với tất cả mọi chuyện, giúp giải quyết ưu phiền, chăm sóc , cùng vượt qua mọi chuyện.

      Chỉ là, đợi kịp lớn lên, Đường Mộng Vân đứng bên cạnh Diệp Mạnh Giác trước bước. Đây đối với Diệp Tư mà , quả thực là đả kích rất lớn. người là thần tượng của lòng mình, là cao ngất giống như vị thần, hai người này đứng chung chỗ vứt bỏ Diệp Tư nho .

      Tắt điện thoại, Diệp Tư nhận lệnh quyết định trở về, Đường Mộng Vân chờ ở cửa Đông, đêm nay có buổi tiệc, Diệp Mạnh Giác phải tham gia, nên để cho Đường Mộng Vân tới đón .

      Diệp Mạnh Giác, Đường Mộng Vân, trời ạ! Từ khi nào thần tượng trong lòng mình lại biến thành tài xế của mình thế này? có nên hãnh diện hay ? Hãnh diện ? Hãnh diện ? Diệp Tư ngừng ũ rũ suy nghĩ.

      Đợi cho đến khi Diệp Tư lững thững đến cửa Đông, Đường Mộng Vân cùng chàng trai tán gẫu hăng say.

      Mắt Diệp Tư sáng lên, trái tim bé đập dồn dập, có gian tình! lập tức tràn đầy hưng phấn giống như uống phải thuốc kích thích vọt tới trước mặt bọn họ, nhưng khi vừa gặp mặt chàng trai đó, cảm thấy thất vọng.

      Gian tình cái con khỉ á, Diệp Tư thầm mắng mình, tại sao mình lại hồ đồ như vậy, quên mất Đường Tiểu Tam cũng học ở trường đại học này!!

      Đôi mắt đào hoa kia, ngừng phóng điện về phía mình, tên hồ ly tinh chết tiệt kia phải là Tiểu Tam của Đường gia sao.

      Trời! Diệp Tư ngửa đầu hỏi trời xanh, trời muốn diệt Diệp Tư sao? Muốn diệt sao?????

      đợi Diệp Tư hỏi xong, đầu bị người ta xoay lại đây, chính là gã hồ ly chết tiệt Đường Tiểu Tam, ta cười híp mắt :

      “Diệp Tư nhìn gì vậy, có UFO hay sao?”

      U cái đầu cậu á!

      Chị Đường hiền lành: "Tiểu Tam, được bắt nạt Diệp Tư của chúng ta."

      Phụt ~~~

      Phụt ~~~

      Đồng thời cùng gào tiếng!

      " được kêu em là Tiểu Tam!"

      Ai là Diệp Tư của mấy người chứ~~ Chị Đường, chị cũng quá nhận thân thích rồi.

      Diệp Tư bụng oán thầm,

      Gương mặt Đường Tiểu Tam đầy khó chịu, tâm cam tình nguyện ngồi vào trong xe Đường Mộng Vân.

      Diệp Tư dưới giày vò của nhà thiết kế, lúc ra Đường Tiểu Tam nhàn nhã uống cà phê xem tạp chí, thấy Diệp Tư ra, cao thấp đánh giá phen, kiêu ngạo đứng lên : " thôi."

      vừa vừa thỉnh thoảng nhìn trộm Diệp Tư, lắc đầu , "Sao vẫn còn là bé thơm sữa thế này?"

      Diệp Tư nhất thời nổi điên. Bé thơm sữa, bé thơm sữa ??!

      Đường Mộng Vân trước, nhà thiết kế tạo mẫu cho ấy trước, lúc Diệp Tư nhìn thấy phải thầm than, thực đẹp đến kinh hoàng mà. Người ta đẹp, còn mình sao lại là bé còn thơm sữa chứ? Còn thêm chiếc váy công chúa ngắn này nữa, hu hu, ông tưởng thi múa ba lê à? Tôi muốn quyến rũ, tôi muốn quyến rũ cơ! Nhìn Đường Mộng Vân ra, là phong cách của nữ cường nhân, hay là nữ vương, sao mình lại là bé còn thơm sữa thế này?!

      Diệp Tư bất đắc dĩ theo Đường Tiểu Tam đến khách sạn Khải Duyệt, cái mà Đường Mộ Vân gọi là buổi tiệc , lại phô trương rầm rộ như thế.

      hiểu ra sao, Đường Tiểu Tam lại kiêu ngạo khác gì chim công, vô cùng tao nhã mở cửa xe cho Diệp Tư, "Diệp Tư, ngại làm bạch mã hoàng tử của em tối nay đâu.”

      xong liền xuống xe, vô cùng phong độ mở cửa xe, khóe miệng hơi cong, mặt hoa đào, xoay người mời Diệp Tư xuống xe.

      Vừa xuống xe, liền có phóng viên xông lên, đèn flash vang răng rắc răng rắc, đây là tình huống gì?

      “Đường Tiểu Tam, chẳng lẽ hôm nay muốn tuyên bố nhậm chức thay chị sao?"

      "Cũng phải!" Đường Tiểu Tam lắc đầu.

      "Đại thọ sáu mươi của Đường tiên sinh?"

      "Cũng phải!"

      "Đường phu nhân?"

      " phải!"

      "Trời ơi! Rốt cuộc là loại nào? Hồ ly mau !" Diệp Tư nổi điên.

      Hồ ly bất đắc dĩ: " cũng biết!"

      "Hồ ly, chết !" Diệp Tư xong, trong lòng khỏi lên dự cảm lành, mơ hồ cảm thấy đêm nay người chết phải là Đường Tiểu Tam.

      Đường Tiểu Tam thấy Diệp Tư ủ rũ, an ủi: "Em cũng biết mà, ngoại trừ kỹ thuật tán giỏi ra, đâu biết làm chuyện gì khác? Mấy chuyện trong nhà thường quan tâm lắm."

      Lúc hai người vào, Diệp Tư xoay xoay đôi mắt to tròn của tìm chú của .

      Diệp Mạnh Giác cùng đám bạn bè chuyện phiếm, nghe được tiếng động lớn cùng tiếng ồn ào vội quay mặt lại nhìn nhìn thấy tiểu bảo bối nhà kéo cánh tay thiếu gia của Đường gia, cười híp mắt tới.

      Nhóc con hôm nay mặc bộ váy công chúa ngắn màu hồng nhạt, đuôi váy giống như múa ba lê, tầng tầng lớp lớp, lộ ra hai cái chân dài , trắng đến chói mắt. Đôi mắt to tròn tròn của chuyển chuyển nhanh như chớp, cực kỳ giống tiểu tinh linh vừa lạc bước đến thế gian.

      Diệp Mạnh Giác nhịn được hơi cong khóe miệng, đó là tiểu thiên sứ, tiểu bảo bối của , ai cũng biết được đáng cùng tốt đẹp của , chỉ có , chỉ có mới biết được.

      "Diệp Mạnh Giác, bảo bối nhà càng ngày càng đẹp a." Bên cạnh có người .

      "Đúng nhỉ, khó trách che che giấu giấu suốt, xinh đẹp như vậy, vừa xuất chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi..."

      Diệp Mạnh Giác khỏi nhíu mày, lại thấy bảo bối của đột nhiên thấy được , lộ ra nụ cười tươi, sáng lấp lánh giống như kim cương, ấy vội bỏ cánh tay của Đường thiếu gia ra, chạy nhanh về hướng .

      cũng bật cười, giang tay, nghênh đón tiểu bảo bối của .

      "Chú. " Diệp Tư xông tới, nhào vào trong lòng , "Chú ơi, chú à."

      nũng nịu gọi, làm trái tim như có con mèo nhàng giơ móng vuốt cào , cực kỳ thoải mái.

      "Sao lại nghịch ngợm như vậy, giày cao gót sao chậm chút?" Diệp Mạnh Giác trách cứ , trong giọng lại tràn đầy cưng chiều, lại hỏi: "Tại sao cũng tới đây? Lại còn cùng thiếu gia nhà họ Đường?"

      Diệp Tư ở trong lòng cọ xát, " phải chú bảo chị Đường đón cháu sao?"

      Người bên cạnh cười : "Còn gọi là chị Đường, hai ngày nữa chừng lên chức thím rồi..."

      Diệp Mạnh Giác lập tức hung hăng trừng mắt nhìn người chuyện cái, " bừa gì đó?"

      Diệp Tư ở trong lòng Diệp Mạnh Giác cứng ngắc chút, lập tức giống như quả bong xì hơi, cả người vô lực, rời khỏi vòng tay của Diệp Mạnh Giác, thấy Đường Tiểu Tam ở bên cạnh, liền buồn buồn : "Chú, cháu chơi với Đường Tiểu Tam đây, chú cứ tán gẫu ."

      Mắt Đường Tiểu Tam cười hoa đào, mang theo Diệp Tư về chỗ để thức ăn.

      "Bảo bối nhà cậu cùng Đường tam công tử ra rất xứng, chỉ là bối phận có chút đúng? Cậu cùng Đường Mộng Vân..."

      Diệp Mạnh Giác lạnh lùng liếc mắt nhìn người chuyện cái, "Tần Vi Khiêm, chuyện của cậu cùng Đường Mộng Quân..."

      Tần Vi Khiêm lập tức tiếp: "Đại ca tha mạng, em đây biết sai rồi ạ, dám nữa đâu ạ!"

      Diệp Mạnh Giác lạnh lùng lườm ta, bưng sâm banh lên, nhấp miếng, sắc mặt nặng nề, lại gì.

      Last edited by a moderator: 16/8/14


    3. CQH ^^!

      Bài viết:192Được thích:41,954

      Chương 2
      Edit: Yunafr

      Beta: Evy Nguyen

      Người chủ trì lên đài ra hiệu cho mọi người im lặng, sau lời dạo đầu, chủ tịch Đường thị Đường Bỉnh Thăng lên đài đọc diễn văn.

      Đến tận lúc này, Diệp Tư biết đại khái mục đích chủ yếu của tiệc tối hôm nay. Đường thị muốn gia tăng đầu tư đối với ngành dịch vụ, người phụ trách lĩnh vực này đổi thành Đường Mộng Vân. Diệp Tư lúc này mới nhớ tới tòa khách sạn lớn cấp năm sao dưới chân mình chính là của Đường gia.

      Đường Tiểu Tam xoay xoay cái ly trong tay, chút để ý : "Ông già nhà quyết định như thế này tiện , mai mốt tán , đỡ mất công tìm sân."

      Phụt ~~~

      Diệp Tư lườm ta, lắc đầu: " đúng là có tiền đồ, đẹp trai như vậy, chẳng lẽ còn muốn tự mình bỏ tiền tán , thực đúng là uổng cho gương mặt xinh đẹp này rồi?"

      Đường Tiểu Tam lắc đầu: "Cũng phải, em tưởng Đường Tiểu Tam là danh xuông à? Ý của là về sau nếu có tán đều đến khách sạn nhà , phải là cho ông già nhà kiếm tiền sao? Ừ, kiên quyết cầu giảm giá."

      Hai người thầm với nhau, Diệp Tư đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu khẩn trương nhìn Đường Bỉnh Thăng đài, chỉ thấy Đường Bỉnh Thăng đầy mặt tươi cười, "Vấn đề này thực ra là chuyện của đám trẻ, tuy nhiên Diệp gia cùng Đường gia chúng tôi đều rất xem trọng việc đính hôn lần này, về phần khi nào công bố tin vui, đó là chuyện của bọn , các bạn cũng biết đó, người trẻ tuổi mà, đối với chuyện hôn của mình đều thích tự làm chủ hơn, chi tiết cụ thể, đương nhiên là do chúng nó quyết định rồi ."

      Phóng viên lại chuyển sang hỏi Đường Mộng Vân, Đường Mộng Vân đứng ở bên cạnh Đường Bỉnh Thăng, thái độ khác thường, hơi có vẻ e thẹn của , ngượng ngùng trả lời: "Chúng tôi tạm thời vẫn chưa bàn đến chuyện này, chờ có tin tức cụ thể nhất định thông báo với mọi người đầu tiên."

      Báo cái đầu chị á! Diệp Tư thầm mắng ở trong lòng, ai muốn chị tiến vào Diệp gia, ai đồng ý chị gả cho chú ? Diệp Tư tôi đồng ý, xem chị làm sao bước vào.

      hung hăng uống ngụm sâm banh, lại bị ho sặc sụa

      Đường hồ ly bên cạnh vươn tay ra nhàng mà vỗ phía sau lưng của , "Gấp cái gì? Em thích chị ấy bước vào Diệp gia, chẳng lẽ chú của em lấy chị ấy hay sao?"

      Diệp Tư giật mình, ho càng lợi hại hơn, trời ạ! Đường Tiểu Tam, chẳng lẽ là con giun trong bụng tôi hay sao? Nếu là như vậy, về nhà tôi nhất định mua tá thuốc sổ giun, tiêu diệt cho bằng được.

      Diệp Tư trở về nhà trong cơn ho sặc sụa. Diệp Mạnh Giác vẫn còn chưa về, Diệp Tư nhìn và Đường Mộng Vân cùng về phía phòng nghỉ, ở mãi ra, trái tim của , thực thể chịu đựng nổi đả kích lớn hơn nữa, liền tự mình về trước.

      Trong nhà người, chỉ có Tiểu Suất tội nghiệp tựa vào cửa, thấy Diệp Tư trở về vội ngoắt ngoắt cái đuôi nhảy nhảy, kêu gâu gâu. Diệp Tư mở vòng cổ của nó ra, nắm nó chạy vòng quanh sân, sau đó đến xích đu dưới tán cây to ngồi xuống, thời tiết có chút lạnh, Diệp Tư biết ngây người bao lâu, cảm thấy cả người lạnh như băng, giống rơi vào bên trong hồ đóng băng lạnh lẽo, đứng lên, hắt xì vài cái, liền vỗ vỗ đầu Tiểu Suất, "Tiểu Suất, chúng ta về thôi."

      Khi Diệp Mạnh Giác về nhà, xa xa liền thấy đèn của phòng khách lóe lên, nhưng trong phòng tiểu nha đầu lại tối đen, nhìn đồng hồ hơn mười giờ, có thể là ngủ, chân tay vào phòng, tùy tiện rửa mặt chút, nhàng mà mở cửa phòng Diệp Tư ra, dựa vào ánh đèn yếu ớt của hành lang, thấy tiểu nha đầu ngủ say, khuôn mặt nhắn phấn hồng, miệng hơi cong cong, ngẫu nhiên giống như đứa bé ăn gì đó, mấp máy vài cái, cực kỳ đáng . Đây là bé cưng của , bé cưng mà tay nuôi lớn, bé cưng thương nhất. nghĩ, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, hơi hơi khom người xuống, hôn lên hai má của nhóc con.

      Diệp Tư "Hừ hừ" hai tiếng, Diệp Mạnh Giác lập tức cảm thấy đúng, đưa tay sờ sờ cái trán của nhóc con, nóng bỏng, lập tức luống cuống.

      "Bé cưng, bé cưng" nhàng lay lay Diệp Tư, "Bé cưng, bé sốt, mau thức dậy, chú mang bé đến bệnh viện."

      Diệp Tư vẫn là "Hừ hừ" đồng ý mở mắt ra.

      "Bé cưng ngoan, tỉnh dậy nào, chú dẫn bé bệnh viện, lát hãy ngủ tiếp." Diệp Mạnh Giác kiên nhẫn dụ dỗ, đứng dậy đến trong tủ quần áo tìm áo khoác.

      Diệp Tư vất vả mở to mắt, thấy Diệp Mạnh Giác mặc quần áo cho mang đến bệnh viện, cái miệng nhắn hếch lên, " bệnh viện đâu."

      Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư chu cái miệng nhắn, nghe tiếng làm nũng mềm yếu của , chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, "Ngoan ha, chú dẫn bé , cháu phát sốt rồi, phải đến gặp bác sĩ mới được."

      " bệnh viện đâu~" Diệp Tư vẫn mềm yếu kéo dài thanh : "Cháu thích bệnh viện, chú ôm ôm, ôm cháu cái tốt rồi."

      Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư làm nũng với như trẻ con, lập tức cách nào, nhanh chóng cách lớp chăn đem Diệp Tư ôm vào trong ngực, "Ngoan, bé cưng thích bệnh viện chúng ta , chú gọi điện thoại cho bác sĩ lại đây trước có được hay , chờ chú chút , có được hay ?"

      Diệp Tư ở trong lòng khe khẽ gật đầu cái, buồn bực khịt khịt mũi "Dạ" tiếng.

      Diệp Mạnh Giác chuyện điện thoại xong, bưng chậu nước lạnh, vắt khăn mặt đắp lên đầu của Diệp Tư, Diệp Tư vẫn làm nũng giống hồi còn : "Chú, ôm ôm ~ "

      Diệp Mạnh Giác chỉ cảm thấy trái tim đều bị bé gọi đến đau nhói, đem Diệp Tư ôm vào trong ngực, bên cạnh nhàng vỗ vỗ dụ dỗ tiểu bảo bối trong lòng.

      Diệp Mạnh Giác còn nhớ tình cảnh khi vừa tìm được tiểu nha đầu, khi đó khô khốc gầy teo, thân thể nho lui ở trong góc tường, đầu buông thỏng, vùi vào hai gối, gần như đều tưởng rằng tìm lộn người, qua kêu , nhanh chóng ngẩng đầu, khuôn mặt gầy kia là đôi mắt to tròn đen lay láy, mắt tràn đầy ngờ vực, nhưng chỉ giây sau, nhanh chóng đừng bật dậy nhào vào trong lòng Diệp Mạnh Giác. Chỉ liếc mắt cái, Diệp Mạnh Giác liền nhịn được đỏ tròng mắt. Mới hơn năm mà thôi, bé cưng nhà bọn họ sao lại biến thành cái dạng này.

      còn nhớ bộ dáng của bé cưng trước khi xuất ngoại ở phi trường đưa tiễn , bàn tay bé trắng trắng non mềm ôm chân của làm nũng với , khuôn mặt trắng hồng hào có thể véo ra sữa, cũng quả thường xuyên nhàng véo khuôn mặt nhắn tròn tròn của , da thịt non nớt trơn bóng, vào tay liền trượt ra, tiểu bảo bối nhà bọn họ liền khanh khách cười rộ lên. Sau khi bước vào trong, trai cùng chị dâu vẫy tay, thấy tiểu bảo bảo đỏ hồng mắt, ngân ngấn lệ, cái mũi cau lại, cái mũ quả dưa hơi bị lệch, lộ ra mái tóc đen mịn, bàn tay bé béo ụt ịt tình nguyện hướng về phía vẫy vẫy hai cái. Khi đó chính là bảo bối bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay.

      "Chú muốn kết hôn với chị Đường sao?" Trong lòng, bảo bối buồn buồn hỏi, đem Diệp Mạnh Giác kéo về thực tại.

      Ngực ê ẩm, vội vàng : " , ai chú muốn cưới ấy? Chú cưới ấy."

      "Vậy chú muốn kết hôn với ai?" Bảo bối trong lòng lại hỏi tiếp: "Sau này chú cần bé cưng nữa đúng ? thương bé cưng nữa ."

      " , , " Diệp Mạnh Giác nghĩ đến tâm linh nho của bé cưng bị thương tổn, trong lòng khỏi khó chịu, "Chú bé cưng vĩnh viễn, bé cưng là bảo bối chú nhất, ai chú cũng cần, chú chỉ cần mỗi bé cưng thôi."

      Bảo bối trong lòng gì thêm, Diệp Mạnh Giác tiếp: "Bé cưng sợ sao? Chú cưới ai hết, cứ như vậy cùng bé cưng có được hay ? Ai cũng cần, chỉ cần bé cưng có được hay ?"

      Bảo bối trong lòng vẫn lên tiếng, Diệp Mạnh Giác nóng nảy, vội nhìn sang, bé cưng nhắm mắt lại, giống như ngất rồi.

      Ngày hôm sau, lúc Diệp Tư tỉnh lại hơn ba giờ chiều, mới vừa động, Diệp Mạnh Giác ôm liền tỉnh lại. đưa tay sờ sờ cái trán của Diệp Tư, thở ra hơi, "Bớt sốt rồi."

      "Bé cưng tỉnh chưa?" Diệp Mạnh Giác giọng hỏi.

      "Rồi ạ." Diệp Tư cũng giọng đáp.

      "Vậy thức dậy ăn chút cháo có được hay ?" Diệp Mạnh Giác vừa liền ngồi dậy, đem Diệp Tư thả lại gối đầu, mắt thâm quầng, giống như cả đêm chưa hề ngủ.

      "Chú ~" Diệp Tư nũng nịu gọi, vươn tay sờ sờ mặt , Diệp Mạnh Giác chỉ cảm thấy cả người như có dòng điện lướt qua.

      "Chú có ngủ đúng ? Tại cháu ngoan." Diệp Tư chu cái miệng nhắn, "Chú ~ cũng ăn chút gì, rồi ngủ tiếp chút có được ?"

      Diệp Mạnh Giác cười : "Được, bé cưng cái gì, chú nghe hết, được ?"

      Sớm có người chuẩn bị sẵn cháo nóng, múc hai chén, cũng bưng lên chút thức ăn. Diệp Tư rửa mặt, ra thấy chỉ có hai chén cháo trắng, liền hỏi: "Dì Lưu, sao lại chỉ có cháo, có cái khác ạ? Chú cũng uống cháo sao? có chuẩn bị thức ăn khác sao?"

      Dì Lưu còn chưa kịp , Diệp Mạnh Giác bước vào, " sao, chú cũng ăn cháo giống bé cưng, chú chăm sóc tốt bé cưng, nên phải phạt chú ăn cháo luôn, chờ bé cưng khỏe hẳn chúng ta cùng nhau ăn thức ăn ngon."

      xong ngồi xuống, "Ngoan, mau tới đây ăn ."

      Cơm nước xong, Diệp Mạnh Giác gọi vài cuộc điện thoại, sau đó trả lời vài mail, thúc giục Diệp Tư uống thuốc, hàn huyên vài câu, Diệp Mạnh Giác mới chịu trở về nhà nghỉ ngơi.

      Có thể là ban ngày ngủ nhiều, Diệp Tư nằm ở giường, trợn tròn mắt thế nào đều ngủ được. Đối với , sinh bệnh ngược lại chuyện hạnh phúc. Chỉ cần ngã bệnh, Diệp Mạnh Giác nhất định chăm sóc ngủ nghỉ, bất cứ đâu, trong mắt chỉ có mình . có thể làm nũng cùng giống hồi còn kiêng nể gì, có thể muốn ôm ngủ, có thể ở bên cạnh , chỉ có hai người, trò chuyện, chuyện phiếm, có khi còn có thể ôm đọc sách cho nghe, có lúc là chuyện cổ tích, có lúc là thơ ca. thích dùng nhịp điệu lười nhác tùy ý đọc chuyện cổ tích, thích dùng thanh khêu gợi chứa thâm tình đọc thơ ca. Thời gian tuyệt vời đó, toàn bộ thế giới dường như chỉ có hai người bọn họ, chỉ còn lại có hai người bọn họ, đọc, nghe, nếu cứ mãi như vậy tốt biết bao.

      Diệp Tư nghĩ nghĩ lại, rồi ngủ trong rối rắm, trong cơn mờ mờ mịt mịt, thấy bản thân mình dường như lại trở về năm tuổi năm đó.

      Last edited by a moderator: 16/8/14

      1012 và Haru thích bài này.


    4. CQH ^^!

      Bài viết:192Được thích:41,954

      Chương 3

      Edit: Nhan Nhan

      Beta:yunafr

      "Mày cút! Tao có thứ nghiệt chủng như mày! Cút!"

      Trong thư phòng, truyền đến thanh tức giận của Diệp Quân, cùng với tiếng đồ sứ bị ném vỡ vụn. Diệp Tư sợ tới mức phải trốn sau lưng mẹ mình là Liễu Niệm Tư.

      "Tôi có thể , tuy nhiên chuyện này tôi phải ràng. Ngài chất vấn năng lực công tác của tôi, tôi có ý kiến; nhưng là, ngài hoài nghi mẹ của tôi, tôi tuyệt đồng ý. Tôi có thể rời Diệp gia, phải bởi vì hoài nghi của ngài, mà là Diệp gia xứng với mẹ của tôi!" Lời của Diệp Mạnh Tiêu kiên định hữu lực, tiếp theo là tiếng mở cửa, tới cửa, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quân, "Ngài vì quyết định hôm nay nhất định hối hận."

      Diệp Mạnh Tiêu xong về hướng phòng ngủ của Liễu Niệm Tư, "Chúng ta thu dọn chút, lập tức rời nơi này."

      Liễu Niệm Tư gật đầu, vươn tay, nhàng xoa cánh tay của Diệp Mạnh Tiêu, dịu dàng an ủi: "Mạnh Tiêu, nên tức giận, bất kể là nơi nào, người nhà chúng ta đều ở đây cùng nhau, nên tức giận."

      Diệp Mạnh Tiêu nhìn về phía vợ mình, mặt lo lắng nhìn về phía , nhất thời lửa giận toàn bộ xẹp xuống, thương hại ba của mình cả ngày sinh hoạt lại lục đục bên trong, người chung quanh thời thời khắc khắc đều ở đây tính kế . nhìn vợ của mình, cười cười : "Phải rồi, mặc kệ chân trời góc biển, chỉ cần có em và con bên cạnh, như vậy là đủ rồi.

      Tay Diệp Tư nho lôi vạt áo của Diệp Mạnh Tiêu, lắc lắc, "Ba" ngọt ngào ngây thơ hô: "Con ngoan ngoãn, chọc ba mẹ tức giận, con thương ba nhất." xong liền kiễng chân nhọn, trắng nõn cái miệng nhắn đưa tới.

      Diệp Mạnh Tiêu cúi đầu thấy Diệp Tư trắng mịn bộ dáng đáng , khom lưng cúi xuống hôn cái lên má Diệp Tư, sau đó sờ sờ tóc mềm mại của nhóc con, "Bảo bối của ba ngoan nhất, ba con chết mất, tại chúng ta thu dọn chút đồ có được hay ? con trước thu dọn đồ dùng của mình chút, có được ?".

      "Vâng ạ!" Diệp Tư dùng sức gật đầu, xoay người chạy về phía phòng ngủ của mình.

      Bên ngoài mưa như trút nước, Diệp Mạnh Tiêu tay ôm Diệp Tư, tay ôm lấy vợ , ra Diệp gia. Diệp Tư ở trong hoa viên lần cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua trạch viện, trong màn mưa to, chỉ thấy được mảnh mông lung, cái gì cũng đều thấy .

      Diệp Mạnh Tiêu đem đồ vật để vào cốp sau trong xe, lái xe ra Diệp gia, Liễu Niệm Tư đeo lên cho Diệp Tư giây nịt an toàn, mình cũng cài lên, mở ra CD, nhạc êm dịu truyền tới, nhất thời khiến người tâm tình trầm tĩnh lại.

      "Mạnh Tiêu, bây giờ chúng ta có thể đâu?" Liễu Niệm Tư hỏi.

      "Đến biệt thự Lâm Giang, " Diệp Mạnh Tiêu : "Đó là biệt thự dùng tiền của mình mua."

      "Ừm." Liễu Niệm Tư gật đầu : "Kỳ thực em sớm nghĩ dọn đến nơi đó ở, em rất thích hoàn cảnh nơi đó cùng với cách bài trí trong nhà, ấm áp, càng giống nhà."

      Diệp Tư ở phía sau cũng liền vội nâng lên khuôn mặt của , "Ba, con cũng thích nơi đó."

      Diệp Mạnh Tiêu thấp giọng nở nụ cười vài tiếng, "Tốt lắm, chúng ta bây giờ nên về nhà của chính mình."

      , điện thoại của Diệp Mạnh Tiêu vang lên, đưa tay lấy ra, ngờ lại làm rơi mặt đất, Liễu Niệm Tư mở ra dây an toàn nhặt điện thoại lên , màn hình ra hai chữ "Diệp gia" , "Là điện thoại nhà", Liễu Niệm Tư : “ muốn nhận hay nhận?"

      " nhận." Diệp Mạnh Tiêu .

      Điện thoại vang lên trận, dừng lại, tiếp theo lại vang lên, như thế lặp lại vài lần, Liễu Niệm Tư đành lòng, "Mạnh Tiêu, vẫn là nên nhận chút , ngộ nhỡ ba xảy ra chuyện làm sao bây giờ? Sao lại gọi vội vả như vậy?"

      Diệp Mạnh Tiêu trầm ngâm chút, "Nhận ."

      "Này? Mạnh Tiêu a, các con như thế nào nhanh như vậy? Mẹ mới có lúc ở nhà, thế nào lại xảy ra chuyện lớn như vậy chứ?" Điện thoại được nhận, thanh của người phụ nữ lập tức truyền tới, đúng là bà của Diệp Tư.

      " có việc gì đâu mẹ. " Diệp Mạnh Tiêu : "Tụi con trước tiên chuyển , ba gần đây tâm tình tốt, con nghĩ ở trước mặt chọc giận ông ấy."

      "Cái kia cũng được, các con tại lập tức trở về , mẹ khuyên nhủ ba con, tại bên ngoài còn trời mưa, mau trở lại ." Giọng đầu bên kia điện thoại lo lắng.

      " được đâu. Mẹ mấy ngày này cứ chăm sóc cho ba nhiều chút là được, trước như vậy ." Diệp Mạnh Tiêu xong, vươn tay đem điện thoại trong tay Liễu Niệm Tư cầm qua, tắt máy.

      Phía trước đường đột nhiên lao ra chiếc xe, "Ông xã cẩn thận!" Liễu Niệm Tư cả kinh kêu lên.

      Diệp Tư từ từ tỉnh lại, mở mắt nhìn lần đầu thấy ngã màu, góc tường có loang lỗ những đốm đen, lại nhìn chung quanh lần, đây đúng là cái phòng ở hẹp, bên trong còn có vài cái giường.

      "Ông xã cẩn thận!" Bên tai lại vang lên câu của mẹ, lần đầu tiên nghe được tiếng thét chói tai từ mẹ , người luôn luôn dịu dàng, thanh này luôn luôn quanh quẩn ở bên tai của Diệp Tư, lãng được.

      Ba mẹ đâu? Ở chỗ nào? Tôi muốn tìm ba mẹ.

      Diệp Tư mở to hai mắt nhìn chung quanh, đây cũng phải là lần đầu tiên tỉnh lại, hai lần trước tỉnh lại đến giờ, nhớ mang máng bên cạnh còn có người chuyện.

      Diệp Tư từ giường ngồi xuống, mang giày xong, liền hướng bên ngoài chạy ra. Đây là loạt nhà trệt, vách tường bám đầy bụi, cái gì cũng bám bụi, giống như tối hôm đó ở Diệp gia, đầu óc mơ hồ chân thực. xuyên qua hành lang, nghe được bên ngoài có tiếng của mấy đứa chơi đùa, bên ngoài là mảnh đất mọc đầy cỏ, đám trẻ thảm cỏ chơi đùa.

      Diệp Tư lăng lăng đứng ở hành lang, nhìn những đứa đó, chỗ này là chỗ nào? Ba mẹ đâu? cần mình sao? Diệp Tư trong lòng lập tức dấy lên trận khủng hoảng, mình ngoan ngoãn, ba mẹ mình, làm sao có thể cần mình được? Mình ngoan ngoãn lại rất nghe lời, ba mẹ tại sao có thể cần mình đây? Chẳng lẽ họ giống như ông cần mình sao?

      " bé, cháu đứng ở nơi đó làm gì đó?" giọng bén nhọn từ phía sau vang lên.

      Diệp Tư quay mặt ,thấy phụ nữ trung niên tới, "Cháu mới tới đây?"

      Diệp Tư lắc đầu.

      " phải? Thế tôi đây làm sao lại biết cháu? Cháu tên là gì?" Phụ nữ trung niên hỏi.

      "Diệp Tư." Diệp Tư giọng trả lời: "Dì, ba và mẹ của con đâu?"

      "Diệp Tư?" Phụ nữ trung niên : "Ba và mẹ của cháu? Tôi làm sao mà biết? Cháu bây giờ ở nhi viện, nhất định là bị ba mẹ bỏ rơi, nếu làm sao có thể đến nhi viện của chúng tôi đây?"

      Diệp Tư lập tức kêu lên: " phải, dì gạt người. Ba mẹ của con bỏ lại con, bọn họ muốn cùng . Hu hu hu... Dì gạt người, con muốn tìm ba mẹ của con, Dì gạt con, hu hu hu..."

      Diệp Tư bên khóc bên ra ngoài, phụ nữ trung niên lập tức đuổi theo, phen đem Diệp Tư xách lên: " Cháu bây giờ là trẻ mồ côi, muốn nơi nào? Cháu xem " chỉ vào những đứa chơi đùa cỏ, "Bọn họ vừa mới bắt đầu tới cũng đều giống như cháu, muốn tìm ba mẹ, bây giờ còn phải ngoan ngoãn sống ở chỗ này sao? Ba mẹ bọn họ cần bọn họ, ba mẹ của cháu cũng cần cháu. Cháu có tìm cũng tìm thấy."

      Diệp Tư khóc, dùng sức đạp hai cái đùi, miệng kêu: "Dì là kẻ lừa đảo, hu hu hu..Dì là người xấu... Con muốn tìm mẹ, con muốn tìm ba... Dì gạt con, hu hu hu..."

      "Tôi gạt cháu?" Phụ nữ trung niên đem Diệp Tư để xuống nền đất, "Tốt cháu tìm, cháu tới chỗ nào tìm ba mẹ?Cháu biết họ ở chỗ nào sao? Cháu tìm a, tôi muốn nhìn xem cháu có tìm được họ hay "

      Diệp Tư bị buông liền hướng đến cửa lớn chạy tới, chạy ra cửa, chạy con đường gồ ghề. biết trải qua bao lâu, Diệp Tư chạy hết nổi rồi, mới dừng lại chậm rãi về phía trước. bên thút thít, bên đánh giá chung quanh. Nơi này chỉ có con đường, gập ghềnh, toàn bùn đất, bốn phía đều là ngô, con đường này giống như rất xa, xa đến nổi khiến cho Diệp Tư nhìn đến cuối đường.

      thẳng về phía trước, cũng biết nơi nào, giống như thẳng có thể tìm được ba mẹ. Nước mắt khô, khuôn mặt nho bị gió thổi có chút đau, Diệp Tư nghĩ đến bình thường bản thân mình nếu nơi nào đau, mẹ khẳng định lại thổi thổi cho mình chút, ba cũng lại gần hôn mình vài cái, nghĩ như vậy, nước mắt lại chảy ra.

      "Ba, mẹ..."

      "Ba, mẹ, các người ở nơi nào? con ngoan ngoãn, các người đừng bỏ lại con. Hu hu hu..."

      "Ba, mẹ..."

      Diệp Tư đường đường khóc, cũng biết rất xa rồi, mệt đến mức được, bụng cũng ọc ọc kêu lên, phía trước ven đường có tảng đá lớn, liền ở tảng đá ngồi xuống. Bốn phía vẫn là ngô, sắc trời hơi tối, đường chạy đường khóc, tiêu hao hết khí lực, sau khi tỉnh lại lại có ăn cái gì, lúc này kiệt sức. vừa đói lại vừa mệt, phảng phất là ngày hôm qua vẫn cùng ba mẹ ông bà cùng nhau ăn cơm, đầy bàn toàn đồ ăn mình thích, sau khi ăn xong cơm ăn thêm cốc kem, nhưng bây giờ chỉ có mình ngồi ở tảng đá ven đường, ở chỗ nào cũng biết, người nào cũng nhận ra, cái miệng nhắn của lại mếu máo, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy xuống, ba mẹ rốt cuộc nơi nào? Diệp Tư rất nhớ các người….

      "Bốp", hòn đá đánh vào tảng đá lớn chỗ Diệp Tư ngồi, Diệp Tư quay mặt , đứa bé trai, nghiêng đầu, đứng ở bên cạnh.

      Diệp Tư để ý bé trai đó, thân mình sườn sườn, nhìn nữa.

      "Cậu đói bụng rồi sao?" Đứa bé trai hỏi.

      Diệp Tư lời nào, nức nở rầu rĩ khóc.

      "Cậu thế nào để ý đến tớ a?" Đứa bé trai thuận theo bất mãn

      “Hu hu hu.. mẹ được chuyện với người xa lạ.”

      "Cậu bụng kêu lớn như vậy, có phải đói bụng rồi ?" Đứa bé trai nhảy đến trước mặt Diệp Tư hỏi.

      nghe lời, nghe mẹ , cùng người xa lạ chuyện

      "Cậu có muốn ăn kẹo đường ?" Đứa bé trai từ trong túi áo lấy ra hai cục kẹo, "Đúng đại bạch thỏ, tớ vụng trộm giấu , tại mời cậu ăn, cậu đừng khóc có được hay ?"

      “Hu hu hu.. mẹ nên cùng người xa lạ chuyện, hình như cũng nên ăn kẹo của người xa lạ.”

      "Ăn hay ?" Đứa bé trai chìa nhúm kẹo đường đưa đến trước mắt Diệp Tư .

      Diệp Tư trong lòng đấu tranh nửa ngày, bụng ọc ọc kêu, vươn tay, từ trong tay bé trai cầm viên kẹo đường, "Tôi ăn viên, cậu ăn viên."

      Đứa bé trai nở nụ cười, lộ ra hai núm đồng tiền nho , " cần, đều cho cậu ăn."

      Diệp Tư vừa thút thít vừa đứt quãng : "Mẹ tôi ... thể đem... Đồ của người khác... Đều... Đều lấy hết. Tiểu bằng hữu... Cùng với người khác chia xẻ... Đồ ăn ngon, ... tự kiềm chế cái... Cậu ăn."

      Đứa bé trai chẳng hề để ý mà : "Tớ đều cho cậu ăn, cậu cần chừa cho tớ " sau đó bé trai nghĩ nghĩ : "Nếu tớ lấy lại, để dành lần sau cho cậu ăn, vậy lần này cậu có lấy hết là được rồi."

      Diệp Tư nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu, "Ừ."

      Diệp Tư đem kẹo đường bóc vỏ, bỏ vào trong miệng, mơ hồ : "Cậu bây giờ... Mời tớ ăn kẹo đường, chúng ta là ... bạn tốt. Tớ... Về sau.... Mời cậu ăn."

      Đứa bé trai nhảy lên, : "Tốt, cậu tên là gì?"

      "Tớ gọi Diệp Tư. Cậu tên gì?"

      "À, người khác đều gọi tớ là Tiểu Thạch Đầu."

      "Tiểu Thạch Đầu? Cậu có họ sao?" Diệp Tư tò mò hỏi, "Ba và mẹ của cậu gọi cậu là gì?"

      Đứa bé trai sờ sờ cái mũi, "Tớ có ba mẹ, bọn họ với tớ là từ trong tảng đá chui ra, vì thế họ gọi tớ là Tiểu Thạch Đầu."

      " Từ trong tảng đá chui ra?" Diệp Tư mở to hai mắt, "Đó phải là Tôn Ngộ sao? ta rất là lợi hại. Cậu cũng là từ trong tảng đá chui ra, vậy cậu khẳng định cũng rất lợi hại."

      Tiểu Thạch Đầu ngượng ngùng cười cười: "Cậu là người đầu tiên tớ là người lợi hại ", sau đó ánh mắt lại lóe sáng, "Tuy nhiên, tớ đánh nhau quả rất lợi hại, mấy bạn nhi viện đều đánh lại tớ."

      "A?" Diệp Tư lập tức ủ rũ, "Cậu cũng là trẻ nhi viện a?"

      Tiểu Thạch Đầu : "Đúng vậy, cậu đừng sợ, về sau có tớ bảo vệ cậu, người nào dám bắt nạt cậu."

      Diệp Tư cúi đầu, nửa ngày mới : "Tớ chính là muốn trở về nhi viện, mẹ tớ chỉ có đứa có ba mẹ mới có thể đến ở nhi viện. Tớ có ba có mẹ, tớ muốn đến nhi viện."

      Last edited by a moderator: 16/8/14

      thedark và Phong Vũ Yên thích bài này.


    5. CQH ^^!

      Bài viết:192Được thích:41,954


      Chương 4:

      Edit: Nhan Nhan

      Beta: Quảng Hằng

      Sắc trời đen lại, Tiểu Thạch Đầu  : "Diệp Tư, chúng ta trở về , tại tối rồi, có người xấu ra ngoài. Cậu bây giờ cũng tìm thấy ba mẹ, về trước, hừng đông ngày mai hãy tìm."

      Diệp Tư do dự lúc lâu, cảm thấy lời của Tiểu Thạch Đầu cũng có lí, thế này mới cùng cậu bé trở về. chưa được mấy bước, Diệp Tư ở nhi viện nhìn thấy người phụ nữ trung niên tới, nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu cùng với Diệp Tư, lớn tiếng : "Sao lại về trễ như vậy? Thời gian ăn cơm chiều đều qua mất."

      Diệp Tư thấy , vội vàng trốn sau lưng của Tiểu Thạch Đầu, " Tiểu Thạch Đầu, ấy là kẻ lừa đảo."

      Tiểu Thạch Đầu : "Diệp Tư, ấy là mẹ Lý, ấy xấu, cũng phải kẻ lừa gạt."

      " là kẻ lừa đảo, ba và mẹ của mình cần mình, là kẻ lừa đảo." Diệp Tư bĩu môi .

      Mẹ Lý nghe thấy Diệp Tư giọng thầm cũng thêm cái gì, "Trở về nhanh chút, mẹ vẫn còn chừa  lại phần cơm cho hai con, về ăn nhanh chút.”

      xong cũng dẫn đầu hai bạn trở về, Diệp Tư nghe được xoay người sang chỗ khác giọng mà : "Lâu như vậy cũng trở về, mẹ còn tưởng rằng con lạc đâu."

      Hòn đá : "Kỳ thực, mẹ Lý sợ cậu lạc, nên kêu mình theo sau lưng cậu. Mẹ phải lừa gạt, mẹ cho chúng ta ăn cơm ngon."

      Diệp Tư tiếp tục chuyện, trong lòng vẫn tức giận bất bình, cảm thấy mẹ Lý liền là tên lường gạt. lòng nghĩ, mẹ Lý đúng kẻ lừa đảo, làm gì có chuyện ba mẹ cần .

      Ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, hợp với tuần, mỗi ngày Diệp Tư buổi sáng cơm nước xong, đều phải ra ngoài tìm ba mẹ. Tiểu Thạch đầu liền chao đảo ở sau lưng , đá đá đường hòn đá , thường thường hỏi Diệp Tư ít vấn đề kỳ quái. Diệp Tư càng ngày càng tuyệt vọng, trong lòng chậm rãi ý thức được, ba và mẹ cần nữa. Nhưng mà lại thôi hi vọng, có thể ba mẹ cũng giống như mình, cũng tìm mình, chỉ là vẫn chưa tìm tới nơi này mà thôi.

      Diệp Tư ra ngoài tìm ba mẹ nữa, ngoan ngoãn ở lại nhi viện tuần sau. Ngày đó cũng giống như thường ngày, cơm nước xong liền ra cửa, Tiểu Thạch Đầu cũng vẫn theo phía sau như cũ, hai người còn chưa bao lâu, đột nhiên sắc trời thay đổi , sét đánh xẹt ngang qua bầu trời, mưa to từ trời giáng xuống, Diệp Tư bị sợ hãi,liền cùng với Tiểu Thạch Đầu chạy nhanh về, giữa đường gặp mẹ Lý ra tìm bọn họ, hai người từ đầu đến chân  đều ướt đẫm. Xế chiều hôm đó Diệp Tư liền bị sốt cao, vốn là tiểu công chúa được nuông chiều từ bé, đột nhiên phải chuyển sang sống trong hoàn cảnh như vậy thích ứng, tại lại mắc mưa, cứ sốt cao liên tục tuần, làm cho mẹ Lý cùng Tiểu Thạch Đầu vô cùng sợ hãi.

      Ngay tại thời điểm mẹ Lý cảm thấy Diệp Tư tốt lên được lại là lúc sốt cao đột ngột lui . Diệp Tư sau khi khỏe lại, tuy rằng tìm ba mẹ, nhưng mà mỗi ngày đều ngồi ở cửa lớn của nhi viện, Tiểu Thạch Đầu có khi cũng cùng ngồi ở cửa, chính là dành nhiều thời gian chơi với hơn, có đôi khi cậu bé chung quanh tìm đồ chơi mang đến cho Diệp Tư chơi, hôm nay nặng con búp bê bùn, ngày mai lại ăn trộm quả trứng chim, cứ như vậy, Diệp Tư cứ ngồi ở cửa nhi viện cửa an vị hơn nửa năm.

      Lúc sắp đến lễ mừng năm mới, thế giới của Diệp Tư lại lần nữa phát sinh biến hóa,lá chắn che chở đến cuối cùng cũng còn nữa. Tiểu Thạch Đầu được nhận nuôi rồi. Lúc cậu bé , đỏ hồng mắt, đem mổ con gấu bị mất cánh tay cùng với mấy viên kẹo đường trắng lặng lẽ đưa cho . Cậu lặng lẽ với Diệp Tư chờ cậu có tiền, nhất định đến đưa đưa . Đưa ra ngoài tìm ba mẹ của .

      Cuộc sống của Diệp Tư rơi vào trong u ám kể từ khi Tiểu Thạch Đầu rời ,hoàn toàn rơi vào trong vực thẳm. nhi viện có tổng cộng mười đứa , trừ bỏ Tiểu Thạch Đầu còn có bốn bé trai khác. Bọn họ vốn là rất sợ hãi Tiểu Thạch Đầu, vì thế chúng cũng chưa bao giờ dám đến bắt nạt Diệp Tư. Nhưng tại Tiểu Thạch Đầu rồi, cơ hội của bọ cũng tới rồi. Vài đứa đem toàn bộ kẹo đường trắng mà Tiểu Thạch Đầu để lại cho Diệp Tư  toàn bộ đoạt mất. Mẹ Lý đem ít kẹo đường đến thưởng chođưa trẻ biết nghe lời lại nghịch ngợm. Tiểu Thạch Đầu thường xuyên có thể có được, bất quá cậu bé chưa bao giờ ăn, đều giấu , có đôi khi nhìn Diệp Tư khóc, đem viên đến để dỗ dành . Những đứa sớm thèm đỏ mắt.

      Diệp Tư vì bảo hộ mấy viên kẹo đường kia, lần đầu tiên cùng mấy đứa trẻ khác đánh nhau. Đợi cho đến khi mẹ Lý chạy tới , mặt của nhiều lần bị đánh sưng, miệng còn chảy máu. Kẹo đường được bảo vệ, chính là những ngày sau của Diệp Tư dễ chịu lắm. Những đứa con trai trong viện  thường xuyên bắt nạt , còn những đứa con khác lại chơi cùng , có khi ăn cơm, có thằng nhóc nào đó thừa dịp mẹ Lý chú ý, liền phun nước miếng vào chén của . mỗi ngày lẻ loi, giống con chó bị người vứt bỏ, chỉ có thể cuộn mình ở trong góc, đám nhóc nam thậm chí cho ngồi ở cửa của nhi viện.

      Lúc Diệp Mạnh Giác tìm được Diệp Tư,nhìn thấy chính là Diệp Tư như vậy. Thân thể nho của cuộn tròn rúc vào chỗ, vùi đầu trong cánh tay, ngồi xổm góc tường. Những đứa trẻ khác đều ở bên ngoài chơi đùa, chỉ có mình rúc ở bên trong xó tường.

      Trong lòng Diệp Mạnh Giác đau đớn trận, tiểu bảo bối nhà bọn họ làm sao có thể lưu lạc đến nơi này đâu? Tiểu bảo bối nhà bọn họ tại sao có thể gầy như vậy đáng thương như vậy? Đây rốt cuộc có phải là tiểu bảo bối nhà bọn họ ? Như thế này làm sao có thể là tiểu bảo bối của nhà bọn họ được?

      Diệp Mạnh Giác thử nhàng hô tiếng: "Bé cưng?"

      Diệp Tư rụt đầu trong cánh tay mạnh mẽ ngẩng đầu, thanh kia là của chú, giọng của chú thích nhất.

      Diệp Mạnh Giác quay lưng về hướng ánh sáng đứng ở nơi đó, Diệp Tư thấy mặt , nhưng là Diệp Tư cuộn mình ngồi xổm nhìn cao nhìn xuống đứng ở nơi đó, thân hình cao to như thế, cánh tay rắn chắc tin cậy, giống như thần tiên , vững vàng đứng ở nơi đó, đó là thần tiên cứu vớt Diệp Tư.

      Cũng bất quá đúng giây, Diệp Tư lập tức đứng lên, nhào vào trong lòng Diệp Mạnh Giác.

      Đây là chú của .

      Diệp Mạnh Giác ôm thân thể   gầy của Diệp Tư, lúc nhìn thấy, rốt cuộc nước mắt chảy xuống. Đứa ở trong lòng, trừ bỏ cặp mắt to trắng đen ráng kia là giống với Diệp Tư, ngoài ra còn chỗ nào còn có bóng dáng của Diệp Tư lúc trước?

      Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư chặt, khẽ bên tai : "Bé cưng, đều là chú tốt, lâu như vậy chú mới tìm được bé cưng, bé cưng đánh chú , đánh chú , được ?"

      Diệp Tư  ở Trong lòng Diệp Tư vẫn nhúc nhích, Diệp Mạnh Giác nhàng lấy tay đem mặt theo bả vai mình dời ra, bản thân mình quay đầu nhìn ánh mắt . Mặt của Diệp Tư lúc này đều là nước mắt. nằm sấp bờ vai vụng trộm khóc.

      Diệp Mạnh Giác cảm thấy trong lòng đau, vội vàng dỗ: "Bé cưng ngoan, bé cưng khóc,là chú tốt, bé cưng cứ đánh chú, có được hay ?"

      Diệp Tư khóc hồi, ngừng nước mắt, còn thút thít, thân mình nhắn run lên, nhìn Diệp Mạnh Giác, trong ánh mắt toát ra cầu xin, "Chú,con rất ngoan, con có đánh chú, chú mau dẫn con về nhà được ?"

      [Nhan : trời ơi, khóc ướt cả cái áo sơ mi vừa mới mua cho lão công của ta rồi…. Nhưng mà kệ, lát ta giặt, bây giờ khóc tiếp. Tội nghiệp con bé….ô, ô…..]

      justify;" align="Nước mắt của Diệp Mạnh Giác lập tức tràn mi mà ra, bảo bối của , khi nào tội nghiệp như vậy? nhớ trước kia chính mình muốn bé cưng đánh , bé cưng liền lấy đôi bàn tay nho mập mạp trắng như phấn đầu, hướng người vung vài cái. Bé cưng tại liền hướng vung nắm tay cũng dám, còn đáng thương cầu xin như vậy.

      Diệp Mạnh Giác ôm chặt Diệp Tư "Ngoan, chú là tới đón bé cưng về nhà, bé cưng đừng khóc, là chú tốt, tới trễ như vậy, làm cho bé cưng chịu khổ. Chúng ta về nhà, ngoan, về sau bé cưng đều ở bên cạnh chú, bao giờ tách ra nữa, có được hay ?"

      Diệp Tư ở trong lòng , sợ hãi :” Vâng, chú, con ngoan ngoãn, nghịch ngợm."

      Diệp Mạnh Giác cảm giác mình lại muốn rơi lệ, nhanh miệng cười : " sao, bé cưng ngoan cũng quan hệ, bé cưng nghịch ngợm cũng quan hệ, chú đều , bé cưng của chú. Chúng ta về nhà có được hay ?"

      xong cất bước ra đường đất, để lại Lý Phong làm thủ tục.

      Diệp Mạnh Giác mang theo Diệp Tư đến chiếc xe đậu ngoài cửa, mở cửa xe ngồi vào bên trong, ôm Diệp Tư ngồi ở  ghế sau , đặt đùi, cẩn thận nhìn từ xuống dưới.

      Diệp Tư siết tay chặt.

      Diệp Mạnh Giác nhìn thấy sợ hãi toát ra trong ánh mắt Diệp Tư, liền vỗ phía sau lưng của , hỏi: "Bé cưng, sao vậy?"

      Diệp Tư cắn môi dưới, dùng sức lay lắc đầu.

      Diệp Mạnh Giác thấy lạ, muốn lấy chút đồ ăn vặt đến chọc , chung quanh tìm tìm lại, khỏi ảo não bản thân mình sơ ý, lúc tới vội vàng lại quên mất mang cho bảo bối nhà đồ ăn vặt.

      Lý Phong rất nhanh trở lại, ngồi vào vị trí tài xế, xoay mặt hướng Diệp Tư : "Tiểu Diệp Tư, chú Lý sống ở thôn phía trước, muốn chơi chút ?"

      Diệp Tư liền vội vàng lắc đầu, sợ hãi lại sống ở chỗ này, lại về đến nhi viện, vội vã nhìn Diệp Mạnh Giác : "Chú, về nhà." đến bây giờ còn có điểm thể tin được, bản thân mình được về nhà sao?

      Diệp Mạnh Giác nhìn Lý Phong ra hiệu chút, Lý Phong liền khởi động xe, Diệp Tư đem đầu chôn ở trong lòng Diệp Mạnh Giác, vẫn nhúc nhích. Xe ở đường gồ ghề xốc nảy, rốt cục lên đại lộ.

      Sau khi lên đại lộ, Diệp Mạnh Giác cảm thấy trong lòng run lên cái, cúi đầu, bả vai của nhóc con run lợi hại.

      "Bé cưng, sao vậy?" Diệp Mạnh Giác giọng hỏi.

      Cách lát, Diệp Tư cuối cùng từ trong lòng bò ra đến, quyệt miệng, to tiếng khóc liền phát ra, "Chú, bé cưng sợ."

      Diệp Mạnh Giác vội vàng đem Diệp Tư ôm lên, liên thanh an ủi: "Bé cưng đừng sợ, có chú ở đây, đừng sợ."

      Trong lòng nhóc con vung cánh tay duỗi chân, khóc suốt : "Sợ. Chú, bé cưng rất sợ."

      Diệp Mạnh Giác biết sợ là cái gì, hỏi nửa ngày, Diệp Tư mới đem vùi đầu ở trong lòng , ngón tay xe phía trước, "Xe xe."

      Cách lát, "Ba mẹ..."

      Giờ khắc này, Diệp Tư nghĩ tới đêm mưa năm trước. nhớ lại, phải ba mẹ cần , cùng với họ, còn nhớ câu mẹ hoảng sợ hét lên  "Ông xã cẩn thận!" Còn nhớ mông lung bên trong nghe được ba ở phía trước vô lực kêu : "Bé cưng...”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :

    Page 1 of 17 1 2 3 4 5 6 → 17 Next >


    Chủ Đề