Viết điều em muốn nói với thầy cô

Dù mệt nhọc, nóng bức, mồ hôi chảy dài bên mái tóc nhưng cô vẫn nhiệt tình dạy dỗ, quan tâm từng đứa chúng em trong lớp. Những lần chúng em bị điểm kém, bị cô nhắc nhở, chúng em cảm thấy rất xấu hổ vì đã làm cho thầy cô buồn và thất vọng,…Thầy cô đã truyền dạy không chỉ kiến thức mà còn là cách sống, là đạo lí làm người. Thầy cô đã dáng trọn cuộc đời mình cho chúng em. Vẫn ngày đêm trăn trở với tương lai của những đứa học trò bé bỏng. Thầy cô ơi, có thể đôi lúc chúng em rất lười và bướng bỉnh, những lúc ấy em nào hay biết tóc thầy đã thêm nhiều sợi bạc, mắt cô thì hoen đỏ vì chúng em. Trong sâu thẳm sự nghiêm khắc ấy, chúng em cảm nhận được lòng độ lượng, vị tha, bao dung của thầy và sự ân cần lo lắng của cô.

Đã có nhiều lần em đã mắc lỗi với thầy cô nhưng cái lần làm em nhớ nhất là vào buổi học âm nhac lớp 5. Hôm ấy bài tập đọc nhạc rất dài và khó đọc nên cô đã cho cả lớp đọc đi đọc lại rất nhiều lần. lúc ấy, cả lớp chúng tôi đã tỏ thái không thích và uể oải vì cô bắt các bạn đọc rất nhiều lần. Bỗng dưng tôi dứng dậy và nói to: “Thưa cô, tại sao cô bắt chúng em đọc nhiều lần quá vậy, chúng em không thích đọc đâu” Lúc ấy, bổng cô dứng lặng người lại, đôi mắt cô đỏ lên như muốn khóc. Rồi một lúc sau cô bình tỉnh lại và nói: “Vì bài này khó đọc nên cô mới cho các em đọc nhiều lần để các em nhớ vậy mà tại sao các em lại có thái độ uể oải ,không thích với cô” Biết vậy nhưng tôi và cả lớp vẫn không thích cô làm vậy. Về nhà, tôi kể lại cho mẹ nghe đầu đuôi sự việc, mẹ mới bảo tôi là: “con không nên có thái độ như vậy với cô, cô chỉ muốn tốt cho con nên mới bắt con đọc nhiều lần để con nhớ ngày mai lên trường con nhớ phải xin lỗi cô nha!”. Sáng hôm sau, tôi đến phòng nhạc để tìm cô xin lỗi thì hình như tôi nhận ra giọng cô đã có chút thay đổi. Có lẽ, vì hôm qua cô đã dạy chúng tôi hát rất nhiều lần nên giọng cô mới bị khàn tiếng như vậy. Lúc ấy, tự dưng tôi cảm thấy ân hận và có lỗi với cô rất nhiều. Tôi đã chạy đến bên cô, cúi đầu và xin lỗi cô thì cô xoa đầu tôi và bảo: “ không sao đâu cô không giận em đâu, có lỗi biết nhận lỗi là tốt rồi” Đôi mắt cô nhìn tôi trìu mến và rất dịu dàng.

Đằng sau những nét bút, dòng chữ ấy là một tình thương bao la vô bờ bến của thầy cô dành cho chúng em vậy mà chúng em lại làm cho thầy cô kì vọng rồi thêm thất vọng. Bánh xe thời gian cứ lặng lẽ quay đều, những phút giây ấy đã có biết bao nhiêu lứa học sinh rời mái trường thân yêu này nhưng thầy cô vẫn ở đây dạy biết bao nhiêu thế hệ học sinh khác. Chúng em rất thương thầy cô đã quá vất vả, dẫu thầy cô ốm nhưng không bao giờ bỏ giờ dạy trên lớp. Thương ánh mắt của cô thật buồn, thương những giọt nước mắt lăn dài trên má của cô thầy vì chúng em không ngoan,…Thầy cô cho đi tất cả nhưng chẳng mong nhận ại gì từ chúng em mà chỉ mong chúng em có thể nên người và thành đạt hơn trong cuộc sống này. Ngoài là những người thầy, người cô thầy cô còn là người cha, người mẹ thứ hai trong cuộc đời của chúng em. Thầy cô đã dìu dắt, nâng đỡ cho những bước chân ngây dại của chúng em. Chúng em đã có được một tâm hồn mới, một trái tim biết cảm thông, biết lắng nhe và có tinh thần đoàn kết, một tinh thần vượt khó dù cho có vấp ngã là nhờ công ơn dạy dỗ của thầy cô. Chúng em đã được học ở thầy cô là sự nổ lực không ngừng, thầy cô chính là điểm tựa cho chúng em đứng lên sau vập ngã, gạt đi nước mắt và bước tiếp cuộc đời này.

Thầy cô ơi! Ngày 20/11 sắp đến rồi, em mong thầy cô hãy tha thứ cho em vì tất cả lỗi lầm em đã phạm và em cảm ơn thấy cô vì tất cả những gì thầy cô đã dành cho em. Thời gian ơi xin hãy dừng lại đừng trôi, cho chúng em khoanh tay, cúi đầu lẫn nữa gọi tiếng thầy cô vời tất cả tin yêu.

Thời gian cứ trôi đi âm thầm và lặng lẽ, thấm thoát đã gần bốn tháng trôi qua. Thời gian tuy ngắn nhưng cũng đủ làm cho em cảm nhận được tất cả những điều tốt đẹp nhất từ mái trường THCS Kim Tân. Với ước mơ trở thành 1 cô học trò được khoác lên mình chiếc áo đồng phục của trường THPT Chuyên Lào Cai, em đã rời xa ngôi trường mà mình đang học để đến với 1 ngôi trường hoàn toàn mới, những lo lắng, suy nghĩ xuất hiện trong khối óc nhỏ bé: Lo sợ vì mất đi những người mà mình quan tâm, yêu thương nhất, sợ vì phải rời xa nơi mà mình cảm thấy an toàn nhất, sợ phải chia tay những đứa bạn mà ngày nào cùng mình đùa nghịch và chọc ghẹo lẫn nhau,...và sợ cả khi không có bạn bè, thầy cô ở bên, có những lúc em đã định lùi bước. Nhưng nghĩ về tương lai phía trước, nghĩ về những người đang trông mong và tin tưởng, em đã quyết định tiến bước, hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn. Nhớ những ngày ấy, những ngàu đầu của tháng 8, tiết trời ấm áp, khi trên con đường đến trường mới lạ còn cảm thấy có một chút mặc cảm, tự ti về bản thân, run sợ trước thách thức mới đang chờ đón thì khi đặt chân đến trường những cảm giác ấy hoàn toàn tan biến. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân vào cánh cổng là một cái gì đó rất gần gũi, thân quen. Ngôi trường hiện lên đẹp và khang trang, những tán lá cây dang rộng, một làn gió mát rượi thoảng qua đưa tâm hồn vào những điều tuyệt diệu nhất. Có lẽ chính cảm giác ấy đã thúc giục bước chân em tiến nhanh vào lớp học. Em bước lên cầu thang dãy nhà B, lên đến tầng 3, tấm biển lớp 9D được đặt ngay ngắn. Bước vào lớp các bạn đều rất thân thiện và dễ gần, tất cả đều cởi mở và vui vẻ chào đón một thành viên mới. Và sau đó, chính ngày hôm ấy, em đã gặp được cô-cô Lê Thị Lương. Ấn tượng đầu tiên của em về cô là một con người rất thẳng thắn nhưng đồng thời cũng rất quan tâm đến học sinh. Cô có biết rằng, lời động viên của cô hôm ấy đã khiến em cảm thấy có ý chí để vươn lên hi vọng rằng mình có thể làm tốt. Những ngày tiếp theo đó, em hiểu rõ về cô hơn cô rất nghiêm khắc, có những lúc em cảm thấy vô cùng sợ và tự hỏi rằng tại sao cô phải nghiêm khắc với chúng em như vậy? Nhưng rồi, thời gian đã giúp em nhận ra, cô nghiêm khắc là muốn tốt cho chúng em, muốn cho chúng em trưởng thành và trở thành 1 con người tốt. Cô luôn ở bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ chúng em trong mọi việc. Cô cầm chổi giúp chúng em dọn vệ sinh trường lớp, cô cầm cuốc giúp chúng em trồng hoa,...và cô cầm cả viên phấn để viết lên cả tấm lòng mình. Cô dạy cho chúng em biết nói lời cảm ơn, biết nói lời xin lỗi, cô giúp cho chúng em tạo ra một cuốn sổ với thật nhiều trang viết với hình ảnh thú vị. Em thương cô vì cô quá vất vả, dẫu cô ốm nhưng không bao giờ cô bỏ giờ tự quản trong 15p đầu giờ trên lớp, thương ánh mắt cô thật buồn, những giọt nước mắt lăn dài trên má vì chúng em không ngoan...Em càng thương cô hơn vì cô luôn là giáo viên công bằng và luôn đứng về phía học trò để nhìn nhận vấn đề, cô luôn tìm cách để thấu hiểu được bọn học trò chúng em và nâng đỡ cho những bước chân ngây dại của chúng em. Em càng khâm phục cô hơn ở cách mà cô dành cho em và những bạn bè khác, cô luôn biết những khuyết điểm của mình và cố gắng khắc phục, cũng như góp ý khuyên răn với những khuyết điểm của chúng em 1 cách tinh tế để hoàn hảo hơn trong mắt mọi người. Cô ơi! Em thương cô lắm tấm lòng rộng mở của cô, có nghiêm khắc nhưng rất mực thông cảm với học trò của mình, sự sâu sắc và gần gũi của cô nữa và còn vô vàn những điều khác nữa, đó phải là cả một tâm hồn, một trái tim dành cho chúng em,... và dẫu đó chỉ là tình cảm một chiều của cô, cô cho đi chẳng mong nhận lại điều chi cả. Đối với em, em đã lớn hơn chỉ sau 4 tháng ngắn ngủi học với cô, em có được một tâm hồn mới, một sự tự ti vốn ẩn nấp trong em. Một trái tim biết cảm thông và lắng nghe, một tinh thần vượt khó cho dù vấp ngã, em đã học ở cô là sự nỗ lực không ngừng, cô chính là điểm tựa cho em đứng lên sau vấp ngã, gạt đi nước mắt em lạc bước tiếp ở cuộc đời này, em đã biết nhìn nhận vấn đề và không còn nữa những đánh giá ngây ngô.

Cô ơi! Ngày 20/11 sắp đến, em mong cô hãy tha thứ cho em về tất cả những lỗi lầm của mình và cảm ơn cô về tất cả những gì cô giành cho em. Em yêu cô và yêu mái trường THCS Kim Tân này nhiều, em cũng như các bạn sẽ chẳng bao giờ quên được nơi này-nơi sẽ chắp cánh cho những ước mơ của chúng em bay xa.

Bài dự thi Điều em muốn nói 5 2021 gồm 3 mẫu, nhằm tạo sân chơi hữu dụng cho các em bộc bạch những cảm nhận, những nghĩ suy, những tình cảm của mình về thầy cô, về mái trường, tình yêu quê hương tổ quốc.

Với 3 bài dự thi mẫu trong bài viết dưới đây sẽ giúp các em có thêm nhiều ý nghĩ mới hoàn thiện bài dự thi của mình. Ngoài ra, các em có thể tham khảo thêm bài dự thi Nét bút tri ân, để san sẻ sự tri ân của mình với mọi người nhé!

Như 1 câu châm ngôn nổi danh: “Thất bại là mẹ thành công”, ko người nào có thể đạt được thành công nhưng mà chẳng hề vượt qua vũng bùn mang tên “thất bại”. Bản thân em đã gặp nhiều thất bại thành quen, sau mỗi lần té ngã khi nào cũng là những nhớ tiếc để từ ấy em rút ra được bài học kinh nghiệm cho chính mình. Thế nhưng mà, mỗi lúc em thất bại, ko chỉ bản thân em nhưng mà những người bao quanh, đặc trưng là cha mẹ, hẳn cha mẹ em tuyệt vọng và buồn lắm. Em muốn xin lỗi cha mẹ, vì đã chẳng đạt được những điều nhưng mà cha mẹ mong mỏi nhưng mà lại chẳng có đủ dũng cảm để nói ra, chỉ có thể gửi gắm vào từng con chữ, lời văn thay cho những điều muốn nói với cha mẹ nhưng mà thôi.

Thất bại trước nhất có nhẽ là lúc em đang học lớp Hai, ngày đấy trường tổ chức cuộc thi viết chữ đẹp, em cũng tích cực tham dự. Cả cô chủ nhiệm và mẹ, người nào cũng vô cùng tin cậy vào em, nhưng mà ngang trái thay, sau bao ngày chuyên cần tập tành, em bị loại. Khi tan học, khoảng thời kì em đợi mẹ về có nhẽ ko câu từ nào có thể diễn đạt nổi, bao lo âu, dằn vặt, thậm chí xen lẫn cả 1 chút khiếp sợ lúc em tự hình dung ra viễn tượng mình công bố kết quả với mẹ, với tất cả hy vọng ấy, liệu mẹ sẽ nghĩ gì? Nhưng ko, mẹ ko trách mắng em nhưng mà trái lại, mẹ xoa dịu, khích lệ em tiếp diễn phấn đấu, dù mẹ ko nói nhưng mà em cũng biết mẹ buồn nhiều. Và có nhẽ ấy chính là động lực để lúc em học lớp 4, cũng tham dự vào cuộc thi viết chữ đẹp ngày nào nhưng mà lần này, em ko bị loại, em đạt giải Nhì cấp quận. Khoảnh khắc nhà trường ban bố giải, em cảm nghĩ như mình đã đền đáp được phần nào sự mong chờ và tin cậy của mẹ, ít nhất, lần này mẹ đã có thể kiêu hãnh vì con gái mẹ.

Thất bại tiếp theo là lúc em đang học lớp 5. Sau bao ngày ôn thi mài miệt với biết bao đề cương, sách vở, em dự thi vào trường THCS Marie Curie – ngôi trường có đồng phục và trang thiết bị tiên tiến nhất nhị Hà Nội thời bấy giờ, nhưng mà lại 1 lần nữa, em trượt. Em vẫn nhớ, nhớ chứ, vào hôm có kết quả thi, cha mẹ em cả ngày đi làm mỏi mệt nhưng mà dù đã mười 1 giờ kém khuya, bên ngoài thì mưa lớn, bầu trời đen kịt, trường lại cách nhà em rất xa, cha mẹ em vẫn lặn lội ra tận trường chỉ để xem điểm cho em. Phcửa ải biết cha mẹ hi vọng em đỗ vào trường tới mức nào. Mất 1 khi lâu cha mẹ mới về nhà, mẹ nói với em: “Thiếu có 0.5 điểm thôi con ạ, ko sao, thua keo này ta bày keo khác”. Quả thật khi đó em tuyệt vọng về bản thân gớm ghê, chẳng biết tới cha mẹ thì còn như thế nào, thế là bao công lao dùi mài kinh sử, bao công lao mẹ ko quản nắng mưa đưa em đi học, đi thi, bao mong mỏi, kì vọng của mọi người, lại 1 lần nữa đổ hết xuống sông, xuống biển.

Thất bại thứ 3 của em là vào 5 lớp 6, em được mẹ định hướng cho học tiếng Anh và rồi em quyết định đi thi học trò Giỏi môn tiếng Anh luôn. Cả nhà em người nào cũng ân cần, để em có tâm thế tốt nhất trước kì thi. Sáng ngày em đi thi, mẹ còn chăm chút thắp hương cầu các cụ phù trợ cho em, bố thì sắm xôi đậu cho em ăn vì bố hiểu tâm lí học trò, đứa nào nhưng mà chẳng tin vào mấy cái đó. Mọi người mong chờ ở em nhiều thế mà lại, nhưng mà cả đoàn học trò đi thi, người nào cũng có giải cầm về, riêng em tay trắng. Thế nhưng mà cũng chẳng người nào trách mắng gì em, chỉ khích lệ em đừng nản chỉ nhưng mà phấn đấu tiếp diễn cố gắng. Nhờ thế, 5 lớp 8 em đạt giải Ba cấp quận môn tiếng Anh, 5 lớp Chín đạt giải Nhì, em thấy mình coi như cũng có phấn đấu, nhưng mà những phấn đấu ấy làm sao sánh được với bao tin cậy, bao mến thương của cha mẹ nhưng mà em đã phụ lại.

Và rồi trên trục đường đời của em lại hiện ra thêm 1 thất bại lớn béo nữa, vừa qua thôi, em thi trượt vào trường THPT chuyên Nguyễn Huệ – ngôi trường nhưng mà em đã từng khát khao, đã từng mong ước, đã từng ôm ấp được vào học. Tía má chu cấp cho em đi học thêm chuyên suốt 1 5 trời, kết quả nhận về vẫn là con số ko tròn trặn. Tới em cũng không thể tin nổi là mình trượt, em thiếu những 1.25 điểm, giá như em chuyên cần hơn, giá như em xong xuôi bài thi bằng tất cả năng lực và phấn đấu thì đâu tới nỗi, suy cho cùng, vẫn chỉ là 2 chữ “giá như” bất nghĩa.

Em làm sao hiểu được, mãi mãi chẳng thể hiểu được cha mẹ, thầy cô cảm thấy thế nào lúc hết lần này tới lần khác, em dập tắt những hy vọng của mọi người, vậy nhưng mà mọi người vẫn luôn đặt niềm tin nơi em dù nhiều lần ko được đáp lại. Thà rằng mọi người cứ trách mắng em, cứ răn đe em, em còn thấy thư thái hơn lúc mình mắc sai trái nhưng mà luôn được bao dong như thế này.

Đúng như 1 câu nói nhưng mà em tâm đắc: “Muốn nhận ra cầu vồng, ta phải biết chịu đựng cơn mưa”, thất bại chưa phải là bước đường cùng, điều đáng sợ là chúng ta ko chịu nổi thất bại nhưng mà dẫn tới bỏ cuộc. Thomas Edison đã thất bại 10.000 lần mới phát minh ra đèn điện điện hay Henry Ford đã từng bị vỡ nợ trước lúc ông đạt tới đỉnh cao của thành công trong ngành công nghiệp oto. Chẳng biết ngày mai sắp đến sẽ ra sao nhưng mà em tự thấy mình phải có nghĩa vụ học thật giỏi, đoàn luyện đạo đức, tư cách con người thật tốt và quan trọng nhất là tuyệt đối ko được lùi bước trước bao lăm thất bại đi chăng nữa. Chỉ có tương tự, em mới có thể xong xuôi mong ước của mẹ là biến thành 1 thầy cô giáo, đem những kiến thức, đạo lý truyền lại cho các lứa tuổi sau – điều nhưng mà mẹ ôm ấp suốt bao xưa nay nhưng mà chưa tiến hành được. Chỉ có tự hoàn thiện mình, tự đứng dậy sau mỗi lần té ngã, em mới có thể khiến cha mẹ, thầy cô – những người đã cho em cả cuộc đời này, chẳng hề tuyệt vọng nhiều hơn nữa.

Khi trái tim của người nào ấy chợt có những sự chuyển biến kì dị, thì ấy có thể là khi sắp phải chống chọi với những thách thức, phải bước sang 1 trang mới của cuộc đời. Cuộc sống của mỗi người đều khác nhau và ko có người nào là xuất sắc cả. Khi bạn nhận ra người nào ấy gia đình hạnh phúc, sự nghiệp thành đạt, có nhẽ bạn sẽ nghĩ rằng họ thật may mắn và chắc hẳn ko có điều gì làm họ nhọc lòng. Nhưng bất kì người nào đều có bí ẩn riêng của mình. Có người có nỗi khiếp sợ thầm kín, người kia lại có những nỗi lo chẳng thể nói ra và đối với em cũng vậy. Điều nhưng mà em vẫn luôn cất giấu, gìn giữ suốt bao 5 qua có nhẽ khi này là thời điểm cộng nhất để giãi bày, tỏ lòng tri ân, mến yêu thâm thúy nhất đối với các thầy cô trường THCS …….

Trái tim em trưởng thành theo 5 tháng và con người em cũng vậy. Mới còn là 1 cô nhỏ bỡ ngỡ, e lệ, núp sau lưng mẹ lần trước nhất đi tới trường nhưng mà giờ đây em đã là 1 cô học sinh cuối cấp của trường THCS …….. thân thương – là lớp đàn chị trong trường. Những sức ép học hành thỉnh thoảng khiến em mỏi mệt , căng thẳng muốn từ bỏ tất cả nhưng mà chính những cơn gió mát mùa hè từ trái tim ấm áp của thầy cô đã nhắc nhở em ko được gục ngã, ko nản chí trước bất kì sóng gió nào của cuộc đời.

Không giống như tình cảm gia đình, tình bạn hữu hay tình anh em, tình thầy trò đặc trưng hơn cả. Ấy là tình cảm ko yêu cầu được đền đáp nhưng mà lặng lẽ đi theo , tạo cầu nối để có thể đeo đuổi giấc mơ sau này. Chính ngọn lửa mãnh liệt, chính sự tâm huyết với nghề của thầy cô đã đi vào tâm não em 1 cách lặng thầm và thâm thúy; nó sưởi ấm tâm hồn của những học sinh bé.

Em thấu hiểu việc về dạy ở địa bàn phường…… là 1 gian khổ rất béo đối với thầy cô bởi nơi đây điều kiện CSVC còn thiếu thốn, đời sống của người dân còn nghèo, có những học trò ko chuyên cần… Nhưng các thầy cô luôn dạy chúng em phải biết san sẻ, thông cảm, phải phấn đấu để vươn lên như nhà văn Nam Cao đã viết “Chao ôi ! Đối với những người bao quanh ta nếu ta ko cố mày mò họ thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bủn xỉn, xấu xa…, toàn những cớ để ta tàn nhẫn, ko bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương, ko bao giờ ta thương… “Thật vậy, học trò có ko ngoan, tinh nghịch đều là những đứa trẻ khổ thân, cần được mến thương và uốn nắn. Thầy cô đã dùng trái tim ấm áp của mình để san sẻ, khuyên bảo, để cảm hóa và giúp các em biến thành những chủ sở hữu ngày mai của tổ quốc.

Các cô biết ko? Em luôn cảm thấy mặc cảm về bản thân mình, về giọng nói đặc biệt của vùng đất nơi đây, về ngoại hình, về kiến thức… Trong trí não của 1 đứa trẻ mới béo, ấy là 1 điều hết sức tồi tệ, phải chịu sự nhạo báng của mọi người. Nhưng lúc nghe những lời khích lệ của các cô, em đã trông thấy bản thân của mỗi người đều có những điểm biệt lập và có những trị giá nhất mực. Từ ấy giúp em kiên định và vững tin hơn.

Cô có thể ko biết những lần em nhìn bóng vía thầy cô từ phía sau với bờ vai ướt sũng mồ hôi, những lần cô soạn bài bên trang giáo án hay mỗi lúc tóc cô bay bay trong gió. Chính những phút chốc ấy là khi em thấy cô cuốn hút nhất. 1 số bạn có thể mến mộ ngôi sao Hàn Quốc, hay 1 diễn viên nào ấy… nhưng mà đối với em các cô mới là những thần tượng xuất sắc nhất, là chỉ tiêu để em học tập và noi gương.

Cha ông ta thường nói “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư “, thành ra mỗi thầy cô đều đem lại cho em những nét ấn tượng riêng trong nghĩ suy. Cô Kim Hoa là 1 thầy cô giáo béo tuổi dày dặn kinh nghiệm trong trường nhưng mà nhìn cô em, em cứ ngỡ chỉ ngoài 40 tuổi, cô vẫn trẻ trung, vui mừng với những bài giảng luôn nhắc đến tới vấn đề an ninh – xã hội để rồi nhắc nhở, khuyên răn chúng em trong cuộc sống. Cô Chiến cũng thế ngoài ra cô lại có sự thâm thúy xen lẫn khôi hài. Đối với lớp giáo viên trẻ trong trường em lại ấn tượng bởi cô Thuần – Giáo viên dạy Toán – người đã dạy em suốt 4 5 học và cũng chính là mẫu người nhưng mà em ước mong biến thành bởi ở cô có sự điềm đạm, duyên dáng, lòng tâm huyết với nghề và khả năng cứng cỏi. Cô Ngân – Người dạy Văn em 2 5 lại khiến em chỉnh sửa nhiều nhất. Chính cô đã giúp em có thêm động lực để luyện viết đẹp hơn, đã ươm mầm mong ước biến thành cô giáo sau này. Nhớ khi cô mới chuyển về trường, em cứ ngỡ cô là 1 cô giáo khắt khe và cho rằng cô ko thích 1 đứa học sinh như em. Nhưng rồi qua bao ngày tháng học tập, em lại ko biết mình thầm mến mộ cô từ bao giờ, mến mộ những bài văn thấm đẫm tình người và lòng tâm huyết ko bao giờ vơi cạn ở cô với nghề. Khi chứng kiến những giọt nước mắt lăn dài trên gò má của cô sau lúc kể về quãng thời kì giảng dạy cho những bạn dân tọc miền núi, em đã đích thực cảm kích. Trước cho đến nay, em luôn coi nghề giáo là 1 công tác khó nhọc, lương thấp nhưng mà giờ đây em đã hiểu tại sao các cô lại chọn công tác này bởi dễ dàng vì các cô có sự đam mê , sự tận tình đối với lứa tuổi trẻ. Điều ấy trình bày được tình mến thương giữa người với người, giữa cô giáo đối với học sinh và đã làm trái tim, nghĩ suy em có sự chuyển hướng….

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, chúng em – những cô cậu học sinh lớp 9 đang cảm giác lo âu vì sắp phải xa bạn hữu, thầy cô, xa mái trường dấu yêu. Càng lo âu bao lăm em lại càng nhớ tiếc bấy nhiêu: nhớ tiếc những kỉ niệm, những thời cơ được gắn bó bên các bạn, thầy cô. Từ những cánh phượng, sân bóng, nhành hoa.. đều như muốn níu giữ em ở lại lâu hơn nữa. Chỉ vài tháng nữa thôi, em phải nói lời chia tay với ngôi trường, với bao kỉ niệm học sinh. Ngay hiện giờ, em đích thực muốn tỏ lòng tri ân thâm thúy nhất trước lúc quá muộn đối với giáo viên trường THCS ….. – những kĩ sư tâm hồn luôn lặng lẽ ươm mầm xanh cho Tổ Quốc. Em sẽ luôn nhớ về thầy cô với tấm lòng mến yêu thâm thúy nhất.

Có nhẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài thầy u là những bậc sinh thành, giáo viên cũng có công sức rất béo. Còn đối với những học trò đang thời cắp sách đến trường như chúng em thì giáo viên chính là những người cha, người mẹ thứ 2

Thầy cô là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên trục đường đời của riêng mình, người chắp cánh mong ước cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học trò. Khi 1 5 học hoàn thành là chuyến đò cập bến.Có nhẽ trong chuyến đò ấy đã có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều gian khổ, thách thức nhưng mà cũng có muôn ngàn thú vui và sự bất thần. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tâm điều khiển, chèo chống chuyến đò ấy nên chúng em đã vượt qua tất cả những gian khổ, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng tri thức trong thú vui ko chỉ riêng của chúng em, nhưng mà còn của thầy cô nữa. Những gì thầy cô khiến cho chúng em thiêng liêng, cao quí đâu kém những gì thầy u khiến cho chúng em.

Con người chắc hẳn người nào cũng có thời cắp sách đến trường. Ấy là khoảng thời kì cuốn hút nhất, thời của tuổi mơ mộng, của những ý nghĩ vụt tới rồi vụt đi, của cả sự ngỗ ngược. Chính thầy cô là những người chỉnh sửa cuộc đời chúng em, uốn nắn chúng em từng chút 1 trên trục đường học thức

Tính từ lúc chúng ta còn bi bô tập nói đã đã được đưa đến trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại ấy, thầy cô đã dạy cho chúng ta biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Rồi từng ngày, chúng ta bước lên những bậc cao hơn của nấc thang tri thức

Thầy cô luôn dõi theo chúng ta. Từ 1 con điểm cộng, 1 ý nghĩ hay cho tới 1 sai phép bé, 1 lần ko thuộc bài, thầy cô đều chú tâm khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người lặng thầm đưa chúng em tới đỉnh cao của tri thức cho chúng em 1 ngày mai tươi đẹp.

Chúng em luôn kiêu hãnh vì là học trò của trường ………, kiêu hãnh ko chỉ vì được học tập trong 1 môi trường tốt, nhưng mà còn vì chúng em đã được những giáo viên giỏi tận tâm khuyên bảo.Ở đây, giáo viên ko chỉ thuần tuý là 1 người thầy, người cô nhưng mà còn là người cha người mẹ. Thầy cô chuẩn bị dành thời kì lắng tai những thắc mắc, những hàn ôn của chúng em. Thầy cô có thể tạo cho chúng em những trận cười sảng khoái trong giờ học, và cả những câu chuyện hay lúc chúng em cảm thấy căng thẳng.

Trên cuộc đời này, có biết bao tình cảm hết sức thiêng liêng và thâm thúy. Tình mẫu tử, tình phụ tử, tình anh em và cả tình thầy trò. Mọi tình cảm đều có ý nghĩa không giống nhau. Thầy cô đã cho chúng em hiểu thế nào là tình thầy trò, 1 tình thầy trò đích thực. Chúng em sẽ mãi hàm ơn thầy cô. Chúng em sẽ phấn đấu dành tặng cho thầy cô những đóa hoa điểm mười chứa đựng sự hàm ơn thâm thúy nhất của chúng em vào những ngày 20-11. Chúng em biết rằng tình cảm ấy sẽ ko bằng những gì thầy cô dành cho chúng em. Nhưng chúng em sẽ phấn đấu khiến cho thầy cô cảm thấy kiêu hãnh về chúng em, để thầy cô có thể mỉm cười toại nguyện. Thầy cô ơi, thầy cô sẽ mãi là người dìu dắt chúng em trên đường đời, là con thuyền trở chúng em đến bờ bến hạnh phúc. Chúng em sẽ luôn chuyên cần học hành để ko phụ lòng thầy cô đã khuyên bảo. Xin hãy tin vào chúng em! Những lứa tuổi ngày mai của tổ quốc này.

.

Bài dự thi Điều em muốn nói 5 2021 gồm 3 mẫu, nhằm tạo sân chơi hữu dụng cho các em bộc bạch những cảm nhận, những nghĩ suy, những tình cảm của mình về thầy cô, về mái trường, tình yêu quê hương tổ quốc.Với 3 bài dự thi mẫu trong bài viết dưới đây sẽ giúp các em có thêm nhiều ý nghĩ mới hoàn thiện bài dự thi của mình. Ngoài ra, các em có thể tham khảo thêm bài dự thi Nét bút tri ân, để san sẻ sự tri ân của mình với mọi người nhé!Bài dự thi Điều em muốn nói 2021Bài dự thi Điều em muốn nói – Mẫu 1Bài dự thi Điều em muốn nói – Mẫu 2Bài dự thi Điều em muốn nói – Mẫu 3Bài dự thi Điều em muốn nói – Mẫu 1Như 1 câu châm ngôn nổi danh: “Thất bại là mẹ thành công”, ko người nào có thể đạt được thành công nhưng mà chẳng hề vượt qua vũng bùn mang tên “thất bại”. Bản thân em đã gặp nhiều thất bại thành quen, sau mỗi lần té ngã khi nào cũng là những nhớ tiếc để từ ấy em rút ra được bài học kinh nghiệm cho chính mình. Thế nhưng mà, mỗi lúc em thất bại, ko chỉ bản thân em nhưng mà những người bao quanh, đặc trưng là cha mẹ, hẳn cha mẹ em tuyệt vọng và buồn lắm. Em muốn xin lỗi cha mẹ, vì đã chẳng đạt được những điều nhưng mà cha mẹ mong mỏi nhưng mà lại chẳng có đủ dũng cảm để nói ra, chỉ có thể gửi gắm vào từng con chữ, lời văn thay cho những điều muốn nói với cha mẹ nhưng mà thôi.[adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]].push[{}]Thất bại trước nhất có nhẽ là lúc em đang học lớp Hai, ngày đấy trường tổ chức cuộc thi viết chữ đẹp, em cũng tích cực tham dự. Cả cô chủ nhiệm và mẹ, người nào cũng vô cùng tin cậy vào em, nhưng mà ngang trái thay, sau bao ngày chuyên cần tập tành, em bị loại. Khi tan học, khoảng thời kì em đợi mẹ về có nhẽ ko câu từ nào có thể diễn đạt nổi, bao lo âu, dằn vặt, thậm chí xen lẫn cả 1 chút khiếp sợ lúc em tự hình dung ra viễn tượng mình công bố kết quả với mẹ, với tất cả hy vọng ấy, liệu mẹ sẽ nghĩ gì? Nhưng ko, mẹ ko trách mắng em nhưng mà trái lại, mẹ xoa dịu, khích lệ em tiếp diễn phấn đấu, dù mẹ ko nói nhưng mà em cũng biết mẹ buồn nhiều. Và có nhẽ ấy chính là động lực để lúc em học lớp 4, cũng tham dự vào cuộc thi viết chữ đẹp ngày nào nhưng mà lần này, em ko bị loại, em đạt giải Nhì cấp quận. Khoảnh khắc nhà trường ban bố giải, em cảm nghĩ như mình đã đền đáp được phần nào sự mong chờ và tin cậy của mẹ, ít nhất, lần này mẹ đã có thể kiêu hãnh vì con gái mẹ.[adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]].push[{}]Thất bại tiếp theo là lúc em đang học lớp 5. Sau bao ngày ôn thi mài miệt với biết bao đề cương, sách vở, em dự thi vào trường THCS Marie Curie – ngôi trường có đồng phục và trang thiết bị tiên tiến nhất nhị Hà Nội thời bấy giờ, nhưng mà lại 1 lần nữa, em trượt. Em vẫn nhớ, nhớ chứ, vào hôm có kết quả thi, cha mẹ em cả ngày đi làm mỏi mệt nhưng mà dù đã mười 1 giờ kém khuya, bên ngoài thì mưa lớn, bầu trời đen kịt, trường lại cách nhà em rất xa, cha mẹ em vẫn lặn lội ra tận trường chỉ để xem điểm cho em. Phcửa ải biết cha mẹ hi vọng em đỗ vào trường tới mức nào. Mất 1 khi lâu cha mẹ mới về nhà, mẹ nói với em: “Thiếu có 0.5 điểm thôi con ạ, ko sao, thua keo này ta bày keo khác”. Quả thật khi đó em tuyệt vọng về bản thân gớm ghê, chẳng biết tới cha mẹ thì còn như thế nào, thế là bao công lao dùi mài kinh sử, bao công lao mẹ ko quản nắng mưa đưa em đi học, đi thi, bao mong mỏi, kì vọng của mọi người, lại 1 lần nữa đổ hết xuống sông, xuống biển.Thất bại thứ 3 của em là vào 5 lớp 6, em được mẹ định hướng cho học tiếng Anh và rồi em quyết định đi thi học trò Giỏi môn tiếng Anh luôn. Cả nhà em người nào cũng ân cần, để em có tâm thế tốt nhất trước kì thi. Sáng ngày em đi thi, mẹ còn chăm chút thắp hương cầu các cụ phù trợ cho em, bố thì sắm xôi đậu cho em ăn vì bố hiểu tâm lí học trò, đứa nào nhưng mà chẳng tin vào mấy cái đó. Mọi người mong chờ ở em nhiều thế mà lại, nhưng mà cả đoàn học trò đi thi, người nào cũng có giải cầm về, riêng em tay trắng. Thế nhưng mà cũng chẳng người nào trách mắng gì em, chỉ khích lệ em đừng nản chỉ nhưng mà phấn đấu tiếp diễn cố gắng. Nhờ thế, 5 lớp 8 em đạt giải Ba cấp quận môn tiếng Anh, 5 lớp Chín đạt giải Nhì, em thấy mình coi như cũng có phấn đấu, nhưng mà những phấn đấu ấy làm sao sánh được với bao tin cậy, bao mến thương của cha mẹ nhưng mà em đã phụ lại.[adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]].push[{}]Và rồi trên trục đường đời của em lại hiện ra thêm 1 thất bại lớn béo nữa, vừa qua thôi, em thi trượt vào trường THPT chuyên Nguyễn Huệ – ngôi trường nhưng mà em đã từng khát khao, đã từng mong ước, đã từng ôm ấp được vào học. Tía má chu cấp cho em đi học thêm chuyên suốt 1 5 trời, kết quả nhận về vẫn là con số ko tròn trặn. Tới em cũng không thể tin nổi là mình trượt, em thiếu những 1.25 điểm, giá như em chuyên cần hơn, giá như em xong xuôi bài thi bằng tất cả năng lực và phấn đấu thì đâu tới nỗi, suy cho cùng, vẫn chỉ là 2 chữ “giá như” bất nghĩa.Em làm sao hiểu được, mãi mãi chẳng thể hiểu được cha mẹ, thầy cô cảm thấy thế nào lúc hết lần này tới lần khác, em dập tắt những hy vọng của mọi người, vậy nhưng mà mọi người vẫn luôn đặt niềm tin nơi em dù nhiều lần ko được đáp lại. Thà rằng mọi người cứ trách mắng em, cứ răn đe em, em còn thấy thư thái hơn lúc mình mắc sai trái nhưng mà luôn được bao dong như thế này.Đúng như 1 câu nói nhưng mà em tâm đắc: “Muốn nhận ra cầu vồng, ta phải biết chịu đựng cơn mưa”, thất bại chưa phải là bước đường cùng, điều đáng sợ là chúng ta ko chịu nổi thất bại nhưng mà dẫn tới bỏ cuộc. Thomas Edison đã thất bại 10.000 lần mới phát minh ra đèn điện điện hay Henry Ford đã từng bị vỡ nợ trước lúc ông đạt tới đỉnh cao của thành công trong ngành công nghiệp oto. Chẳng biết ngày mai sắp đến sẽ ra sao nhưng mà em tự thấy mình phải có nghĩa vụ học thật giỏi, đoàn luyện đạo đức, tư cách con người thật tốt và quan trọng nhất là tuyệt đối ko được lùi bước trước bao lăm thất bại đi chăng nữa. Chỉ có tương tự, em mới có thể xong xuôi mong ước của mẹ là biến thành 1 thầy cô giáo, đem những kiến thức, đạo lý truyền lại cho các lứa tuổi sau – điều nhưng mà mẹ ôm ấp suốt bao xưa nay nhưng mà chưa tiến hành được. Chỉ có tự hoàn thiện mình, tự đứng dậy sau mỗi lần té ngã, em mới có thể khiến cha mẹ, thầy cô – những người đã cho em cả cuộc đời này, chẳng hề tuyệt vọng nhiều hơn nữa.[adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]].push[{}]Bài dự thi Điều em muốn nói – Mẫu 2Khi trái tim của người nào ấy chợt có những sự chuyển biến kì dị, thì ấy có thể là khi sắp phải chống chọi với những thách thức, phải bước sang 1 trang mới của cuộc đời. Cuộc sống của mỗi người đều khác nhau và ko có người nào là xuất sắc cả. Khi bạn nhận ra người nào ấy gia đình hạnh phúc, sự nghiệp thành đạt, có nhẽ bạn sẽ nghĩ rằng họ thật may mắn và chắc hẳn ko có điều gì làm họ nhọc lòng. Nhưng bất kì người nào đều có bí ẩn riêng của mình. Có người có nỗi khiếp sợ thầm kín, người kia lại có những nỗi lo chẳng thể nói ra và đối với em cũng vậy. Điều nhưng mà em vẫn luôn cất giấu, gìn giữ suốt bao 5 qua có nhẽ khi này là thời điểm cộng nhất để giãi bày, tỏ lòng tri ân, mến yêu thâm thúy nhất đối với các thầy cô trường THCS …….Trái tim em trưởng thành theo 5 tháng và con người em cũng vậy. Mới còn là 1 cô nhỏ bỡ ngỡ, e lệ, núp sau lưng mẹ lần trước nhất đi tới trường nhưng mà giờ đây em đã là 1 cô học sinh cuối cấp của trường THCS …….. thân thương – là lớp đàn chị trong trường. Những sức ép học hành thỉnh thoảng khiến em mỏi mệt , căng thẳng muốn từ bỏ tất cả nhưng mà chính những cơn gió mát mùa hè từ trái tim ấm áp của thầy cô đã nhắc nhở em ko được gục ngã, ko nản chí trước bất kì sóng gió nào của cuộc đời.Không giống như tình cảm gia đình, tình bạn hữu hay tình anh em, tình thầy trò đặc trưng hơn cả. Ấy là tình cảm ko yêu cầu được đền đáp nhưng mà lặng lẽ đi theo , tạo cầu nối để có thể đeo đuổi giấc mơ sau này. Chính ngọn lửa mãnh liệt, chính sự tâm huyết với nghề của thầy cô đã đi vào tâm não em 1 cách lặng thầm và thâm thúy; nó sưởi ấm tâm hồn của những học sinh bé.Em thấu hiểu việc về dạy ở địa bàn phường…… là 1 gian khổ rất béo đối với thầy cô bởi nơi đây điều kiện CSVC còn thiếu thốn, đời sống của người dân còn nghèo, có những học trò ko chuyên cần… Nhưng các thầy cô luôn dạy chúng em phải biết san sẻ, thông cảm, phải phấn đấu để vươn lên như nhà văn Nam Cao đã viết “Chao ôi ! Đối với những người bao quanh ta nếu ta ko cố mày mò họ thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bủn xỉn, xấu xa…, toàn những cớ để ta tàn nhẫn, ko bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương, ko bao giờ ta thương… “Thật vậy, học trò có ko ngoan, tinh nghịch đều là những đứa trẻ khổ thân, cần được mến thương và uốn nắn. Thầy cô đã dùng trái tim ấm áp của mình để san sẻ, khuyên bảo, để cảm hóa và giúp các em biến thành những chủ sở hữu ngày mai của tổ quốc.[adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]].push[{}]Các cô biết ko? Em luôn cảm thấy mặc cảm về bản thân mình, về giọng nói đặc biệt của vùng đất nơi đây, về ngoại hình, về kiến thức… Trong trí não của 1 đứa trẻ mới béo, ấy là 1 điều hết sức tồi tệ, phải chịu sự nhạo báng của mọi người. Nhưng lúc nghe những lời khích lệ của các cô, em đã trông thấy bản thân của mỗi người đều có những điểm biệt lập và có những trị giá nhất mực. Từ ấy giúp em kiên định và vững tin hơn.Cô có thể ko biết những lần em nhìn bóng vía thầy cô từ phía sau với bờ vai ướt sũng mồ hôi, những lần cô soạn bài bên trang giáo án hay mỗi lúc tóc cô bay bay trong gió. Chính những phút chốc ấy là khi em thấy cô cuốn hút nhất. 1 số bạn có thể mến mộ ngôi sao Hàn Quốc, hay 1 diễn viên nào ấy… nhưng mà đối với em các cô mới là những thần tượng xuất sắc nhất, là chỉ tiêu để em học tập và noi gương.Cha ông ta thường nói “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư “, thành ra mỗi thầy cô đều đem lại cho em những nét ấn tượng riêng trong nghĩ suy. Cô Kim Hoa là 1 thầy cô giáo béo tuổi dày dặn kinh nghiệm trong trường nhưng mà nhìn cô em, em cứ ngỡ chỉ ngoài 40 tuổi, cô vẫn trẻ trung, vui mừng với những bài giảng luôn nhắc đến tới vấn đề an ninh – xã hội để rồi nhắc nhở, khuyên răn chúng em trong cuộc sống. Cô Chiến cũng thế ngoài ra cô lại có sự thâm thúy xen lẫn khôi hài. Đối với lớp giáo viên trẻ trong trường em lại ấn tượng bởi cô Thuần – Giáo viên dạy Toán – người đã dạy em suốt 4 5 học và cũng chính là mẫu người nhưng mà em ước mong biến thành bởi ở cô có sự điềm đạm, duyên dáng, lòng tâm huyết với nghề và khả năng cứng cỏi. Cô Ngân – Người dạy Văn em 2 5 lại khiến em chỉnh sửa nhiều nhất. Chính cô đã giúp em có thêm động lực để luyện viết đẹp hơn, đã ươm mầm mong ước biến thành cô giáo sau này. Nhớ khi cô mới chuyển về trường, em cứ ngỡ cô là 1 cô giáo khắt khe và cho rằng cô ko thích 1 đứa học sinh như em. Nhưng rồi qua bao ngày tháng học tập, em lại ko biết mình thầm mến mộ cô từ bao giờ, mến mộ những bài văn thấm đẫm tình người và lòng tâm huyết ko bao giờ vơi cạn ở cô với nghề. Khi chứng kiến những giọt nước mắt lăn dài trên gò má của cô sau lúc kể về quãng thời kì giảng dạy cho những bạn dân tọc miền núi, em đã đích thực cảm kích. Trước cho đến nay, em luôn coi nghề giáo là 1 công tác khó nhọc, lương thấp nhưng mà giờ đây em đã hiểu tại sao các cô lại chọn công tác này bởi dễ dàng vì các cô có sự đam mê , sự tận tình đối với lứa tuổi trẻ. Điều ấy trình bày được tình mến thương giữa người với người, giữa cô giáo đối với học sinh và đã làm trái tim, nghĩ suy em có sự chuyển hướng….[adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]].push[{}]Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, chúng em – những cô cậu học sinh lớp 9 đang cảm giác lo âu vì sắp phải xa bạn hữu, thầy cô, xa mái trường dấu yêu. Càng lo âu bao lăm em lại càng nhớ tiếc bấy nhiêu: nhớ tiếc những kỉ niệm, những thời cơ được gắn bó bên các bạn, thầy cô. Từ những cánh phượng, sân bóng, nhành hoa.. đều như muốn níu giữ em ở lại lâu hơn nữa. Chỉ vài tháng nữa thôi, em phải nói lời chia tay với ngôi trường, với bao kỉ niệm học sinh. Ngay hiện giờ, em đích thực muốn tỏ lòng tri ân thâm thúy nhất trước lúc quá muộn đối với giáo viên trường THCS ….. – những kĩ sư tâm hồn luôn lặng lẽ ươm mầm xanh cho Tổ Quốc. Em sẽ luôn nhớ về thầy cô với tấm lòng mến yêu thâm thúy nhất.Bài dự thi Điều em muốn nói – Mẫu 3Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài thầy u là những bậc sinh thành, giáo viên cũng có công sức rất béo. Còn đối với những học trò đang thời cắp sách đến trường như chúng em thì giáo viên chính là những người cha, người mẹ thứ 2Thầy cô là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên trục đường đời của riêng mình, người chắp cánh mong ước cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học trò. Khi 1 5 học hoàn thành là chuyến đò cập bến.Có nhẽ trong chuyến đò ấy đã có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều gian khổ, thách thức nhưng mà cũng có muôn ngàn thú vui và sự bất thần. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tâm điều khiển, chèo chống chuyến đò ấy nên chúng em đã vượt qua tất cả những gian khổ, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng tri thức trong thú vui ko chỉ riêng của chúng em, nhưng mà còn của thầy cô nữa. Những gì thầy cô khiến cho chúng em thiêng liêng, cao quí đâu kém những gì thầy u khiến cho chúng em.Con người chắc hẳn người nào cũng có thời cắp sách đến trường. Ấy là khoảng thời kì cuốn hút nhất, thời của tuổi mơ mộng, của những ý nghĩ vụt tới rồi vụt đi, của cả sự ngỗ ngược. Chính thầy cô là những người chỉnh sửa cuộc đời chúng em, uốn nắn chúng em từng chút 1 trên trục đường học vấnTừ lúc chúng ta còn bi bô tập nói đã đã được đưa đến trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại ấy, thầy cô đã dạy cho chúng ta biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Rồi từng ngày, chúng ta bước lên những bậc cao hơn của nấc thang tri thứcThầy cô luôn dõi theo chúng ta. Từ 1 con điểm cộng, 1 ý nghĩ hay cho tới 1 sai phép bé, 1 lần ko thuộc bài, thầy cô đều chú tâm khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người lặng thầm đưa chúng em tới đỉnh cao của tri thức cho chúng em 1 ngày mai tươi đẹp.Chúng em luôn kiêu hãnh vì là học trò của trường ………, kiêu hãnh ko chỉ vì được học tập trong 1 môi trường tốt, nhưng mà còn vì chúng em đã được những giáo viên giỏi tận tâm khuyên bảo.Ở đây, giáo viên ko chỉ thuần tuý là 1 người thầy, người cô nhưng mà còn là người cha người mẹ. Thầy cô chuẩn bị dành thời kì lắng tai những thắc mắc, những hàn ôn của chúng em. Thầy cô có thể tạo cho chúng em những trận cười sảng khoái trong giờ học, và cả những câu chuyện hay lúc chúng em cảm thấy căng thẳng.Trên cuộc đời này, có biết bao tình cảm hết sức thiêng liêng và thâm thúy. Tình mẫu tử, tình phụ tử, tình anh em và cả tình thầy trò. Mọi tình cảm đều có ý nghĩa không giống nhau. Thầy cô đã cho chúng em hiểu thế nào là tình thầy trò, 1 tình thầy trò đích thực. Chúng em sẽ mãi hàm ơn thầy cô. Chúng em sẽ phấn đấu dành tặng cho thầy cô những đóa hoa điểm mười chứa đựng sự hàm ơn thâm thúy nhất của chúng em vào những ngày 20-11. Chúng em biết rằng tình cảm ấy sẽ ko bằng những gì thầy cô dành cho chúng em. Nhưng chúng em sẽ phấn đấu khiến cho thầy cô cảm thấy kiêu hãnh về chúng em, để thầy cô có thể mỉm cười toại nguyện. Thầy cô ơi, thầy cô sẽ mãi là người dìu dắt chúng em trên đường đời, là con thuyền trở chúng em đến bờ bến hạnh phúc. Chúng em sẽ luôn chuyên cần học hành để ko phụ lòng thầy cô đã khuyên bảo. Xin hãy tin vào chúng em! Những lứa tuổi ngày mai của tổ quốc này.[adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]].push[{}]

[rule_2_plain] [rule_3_plain]

#Bài #dự #thi #Điều #muốn #nói #mẫu #Cuộc #thi #Điều #muốn #nói

  • Tổng hợp: Học Điện Tử Cơ Bản
  • #Bài #dự #thi #Điều #muốn #nói #mẫu #Cuộc #thi #Điều #muốn #nói

Video liên quan

Chủ Đề