1 lần biết khi nào mới gặp lại năm 2024

Năm ấy, khi cả hai chúng tôi đều còn rất trẻ, đã bỏ lỡ nhau. Tôi cứ ngỡ rằng đến một lúc nào đó sẽ có dịp gặp lại. Nhưng ngần ấy năm, không liên lạc, không hỏi thăm và chúng tôi cũng chẳng nhìn thấy nhau thêm một lần nào nữa. Tôi mới thấm thía câu nói, một khi bỏ lỡ chính là lạc nhau cả đời.

Khi còn trẻ, chúng ta luôn cho rằng, chia xa rồi sẽ có ngày tái ngộ. Nhưng không hề biết, có những người một khi đã rời xa là lạc nhau cả đời [Ảnh: Minh Tiến]

Mãi sau này khi trưởng thành, đi qua những giông gió, tôi mới hiểu, khi bỏ lỡ tình yêu của một người thì chẳng còn cơ hội nào để làm lại từ đầu nữa. Thanh xuân chất chứa nhiều hối tiếc, và tình yêu bị bỏ lỡ lại càng khiến người ta day dứt hơn bội phần.

Có rất nhiều lý do khiến chúng ta chẳng thể hẹn nhau đồng hành suốt những chặng đường ngày sau. Đôi khi, chưa từng có được nhau nên chẳng thể gọi là mất nhau.

Trong vũ trụ bao la của tình yêu có muôn vàn sắc thái cảm xúc khác nhau, đau khổ là một trong những số đó. Chúng ta càng cố vẫy vùng thì nỗi đau lại càng ám ảnh. Day dứt, xót xa vì để lỡ mất nhau, hoặc một người chân thành, một kẻ dối gian.

Năm tháng thanh xuân ấy, là chính anh ta đã lỡ mất tấm chân tình nơi bạn. Nên mãi về sau anh cũng chẳng bao giờ có thể níu được chút tình cảm năm ấy đánh mất nữa. Tôi gọi xúc cảm thiếu thời ấy là lời yêu ngây dại, nhưng lại nồng sâu.

Đi qua một đoạn đường với những nỗi buồn thâm sâu, tôi mới hiểu rằng, hóa ra trên đời này còn có một thứ tình yêu tạm gọi là bỏ lỡ. Theo lý trí, nếu người ta không trân trọng thì hãy buông bỏ. Nhưng trái tim muôn đời nay chẳng bao giờ theo nổi lý trí. Khi rung động vì một ai đó, trong ánh mắt chỉ duy nhất bóng hình ấy.

Đừng giữ những tiếc nuối về ngày xưa cũ nữa, buông bỏ để nhẹ lòng mà bước tiếp [Ảnh: Minh Tiến]

Đến một thời điểm nào đó trong đời, chúng ta sẽ học được cách bình thản trước cơn bão lòng. Trưởng thành rồi nên tình yêu không phải [hoặc không thể] là nỗi bận tâm lớn nhất được nữa. Bởi dù cho ngày hôm nay bạn có đau lòng đến bao nhiêu thì khi bình minh thức dậy vẫn phải ra ngoài với vẻ mặt bình ổn nhất có thể.

Một người trưởng thành thường chất chứa rất nhiều tâm tư và cô đơn. Có người chọn cách im lặng và chịu đựng, có người thỏa hiệp với công việc để tạm quên những vết thương trong tim. Và chúng ta, hầu như ai cũng có những nỗi buồn mang tên một người, buồn trong thầm lặng.

Tất nhiên, sẽ có khi nghĩ lại bất chợt trái tim nhói lên, rồi cũng đặt cảm xúc ấy sang một bên và bước tiếp thôi. Không ai sống mãi bởi vì những chuyện chẳng mấy vui vẻ của ngày cũ. Nếu đã lạc mất nhau thì nhớ rằng, từ nay về sau, đời ai nấy sống, không còn những lời hẹn, yêu thương cũng vỡ vụn từ phút giây quay lưng ngược đường…

Giá sản phẩm trên Fahasa.com đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như Phụ phí đóng gói, phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh,...

Chính sách khuyến mãi trên Fahasa.com không áp dụng cho Hệ thống Nhà sách Fahasa trên toàn quốc

Thông tin tác giả:

Hoàng Khánh Duy tên thật là Phạm Khánh Duy, sinh ngày 16/8 tại Cà Mau. Hiện đang sống và viết lách tại TP. Cần Thơ. Hội viên Hội nhà văn TP. Cần Thơ.

Năm 2017 đoạt giải Nhì cuộc thi viết “Lonely SaiGon” do Readacity tổ chức.

Những cuốn sách đã xuất bản: Bộ truyện bốn mùa: Xuân: Triền sông con nước vơi đầy, Hạ: Hoàng hôn màu đỏ, Thu: Cỏ dại, Đông: Lưng chừng nỗi nhớ.

Ngoài ra, Hoàng Khánh Duy còn góp mặt trong hai tuyển tập in chung: Giấc mơ trên những cánh rừng; Yêu thôi, sao phải cưới?

Thông tin tác phẩm:

“Biết khi nào mới gặp lại nhau” là hồi tưởng về tuổi thơ của nhân vật Khang cùng cô bạn học gần nhà tên Bụp và các bạn đồng trang lứa khác. Tuổi thơ của Khang đầy ắp những kỉ niệm với những trò tinh nghịch như hái trộm hoa quả, trêu đùa với các bạn học cùng xóm, những trận đòn roi và cả những yêu thương vô bờ của gia đình. Nhưng tuổi thơ ấy đã ghi dấu tổn thương trong tâm hồn khi cậu bé phải chia li với cô bạn học.

Đám bạn năm xưa, mỗi người mỗi ngả. Nhỏ Bụp và Phượng Tím chỉ còn là hình bóng “người xưa”. Ai rồi cũng phải lớn lên, ai rồi cũng sẽ tới lúc phải xa quê hương. Mấy ai còn nhớ, mấy ai đã quên? Vì đời người là những chuyến đi, là vòng xoáy bất tận, người ta dễ dàng lãng quên kí ức tuổi thơ như một quy luật tất yếu của cuộc đời, càng đi nhiều, càng gặp nhiều và cũng càng quên đi nhiều những chuyện đã qua…

Để rồi một lúc nào đó, kí ức bỗng dưng ùa về thổn thức trong tim, sống dậy miền ký ức vẫn ngủ quên trong khoảng vắng thân thương. Khoé mắt chợt ươn ướt, một nỗi nhớ da diết về mảnh ký ức ngày nào, muốn được quay trở lại, nhưng làm sao có thể níu giữ thời gian. Vì thời gian là dòng chảy xuôi chiều, vì cuộc đời mỗi người là những gương mặt lạ lạ quen quen lướt vội qua nhau, mãi mãi…

Chủ Đề