Thầy của lão tử là ai

Tượng Lão Tử ở đền thờ đạo Lão Yuanxuan ở Quảng Châu, Trung Quốc.
Mathisa_s / Getty Images

Bởi Elizabeth Reninger Cập nhật: 04/04/2019

Nguồn: //www.learnreligions.com/laozi-the-founder-of-taoism-3182933


Lão Tử, hay còn được biết là Lao Tzu [Laozi], là một nhân vật lịch sử huyền thoại của Trung Quốc, người được cho là đã sáng lập ra Đạo Giáo. Đạo Đức Kinh, tác phẩm linh thiêng nhất của Đạo Giáo, được tin rằng đã được viết bởi chính Lão Tử.

Rất nhiều những nhà sử học đã đánh giá Lão Tử như một nhân vật huyền bí hơn là một con người mang tính lịch sử. Sự tồn tại của ông vẫn được tranh cãi rộng khắp, thậm chí ngay cả cách chuyển ngữ tên ông [Laozi, nghĩa là Người Thầy Già] đã có ý chỉ ra một vị thần hơn là một con người.

Bất kể những quan niệm lịch sử về sự tồn tại của mình, Lão Tử và Đạo Đức Kinh đã giúp hình thành nên một Trung Hoa hiện đại và cũng đã có một sức tác động lâu dài lên đất nước này và cả những tập tục văn hóa của nó.

Những sự thật trích ngang: Lão Tử

  • Được biết là: Người sáng lập ra Đạo Giáo
  • Cũng được biết với cái tên: Người Thầy Già
  • Sinh: Thế kỷ thứ 6 trước Công Nguyên ở Chu Jen, đời nhà Chu, Trung Quốc
  • Mất: Thế kỷ thứ 6 trước Công Nguyên, có thể ở đời nhà Tần, Trung Quốc
  • Tác phẩm đã xuất bản: Đạo Đức Kinh [Cũng được biết với tên Daodejing/Tao Te Ching]h
  • Thành tựu nổi bật: Là nhân vật lịch sử huyền bí của Trung Quốc, người được cho là đã sáng lập ra Đạo Giáo và tác giả của Đạo Đức Kinh

Lão Tử là ai?

Lão Tử, hay “Người Thầy Già”, được cho là đã sinh ra và mất đi đâu đó trong thế kỷ thứ 6 trước Công Nguyên, dù một vài tư liệu lịch sử đã đặt ông vào xã hội Trung Hoa ở gần thế kỷ thứ 4 trước Công Nguyên. Những báo cáo được chấp nhận rộng rãi nhất chỉ ra rằng Lão Tử vốn cùng thời với Khổng Tử, đã đặt ông vào Trung Hoa vào cuối thời kỳ tiền vua chúa trong suốt thời kỳ nhà Chu. Tư liệu ghi chép phổ biến nhất về tiểu sử của ông được lưu lại trong Hồ Sơ Các Nhân Vật Lịch Sử Lớn [Shiji] viết bởi Sima Qian, được tin rằng đã đượt viết vào khoảng năm thứ 100 trước Công Nguyên.

Bức họa của một nghệ sĩ vẽ lại bậc thầy của Đạo Lão [Lão Tử]

Bí ẩn xung quanh cuộc đời của Lão Tử bắt đầu với quan niệm về ông. Tư liệu truyền thống chỉ ra rằng mẹ của Lão Tử đã trông lên một vì sao đang rơi, và kết quả là bà đã được thụ thai. Ông đã trải qua tận 80 năm trong bụng mẹ trước khi trỗi dậy như một người đàn ông trưởng thành với chòm râu xám, một biểu tượng cho sự thông thái ở thời Trung Hoa cổ xưa. Ông được hạ sinh ở một làng thuộc Chu Jen trên lãnh thổ nhà Chu.

Lão Tử đã trở thành một Shi [Người cho người thân quá cố nhập vào trong các nghi lễ tế tổ tiên thời Trung Hoa cổ], một nhà hoạt động và cả nhà sử học cho hoàng đế trong suốt thời kỳ nhà Chu. Là một Shi, Lão Tử đã đóng vai trò là nhà chức trách đối với thiên văn học, chiêm tinh học, thuật bói toán cũng như là người gìn giữ những văn tự linh thiêng.

Một vài tư liệu cổ cho rằng Lão Tử chưa từng lập gia đình, trong khi một số khác lại rằng ông đã cưới vợ và có một con trai, người mà ông đã phải xa cách từ khi cậu còn bé. Cậu bé, được gọi là Zong, sau này đã trở thành một binh sĩ nổi tiếng, người đã đánh bại kẻ thù và phơi xác chúng cho thú hoang và trời đất nuốt chửng. Lão Tử rõ ràng đã đi ngang qua Zong trong suốt chuyến hành trình dọc đất nước và đã vô cùng kinh sợ về lối hành xử của con trai mình đối với những xác người và cả sự bất kính đối với kẻ chết. Ông đã tỏ mình ra chính là phụ thân của cậu và chỉ cho cậu trai trẻ cách kính trọng và cả tang chế, ngay cả là khi trên đỉnh vinh quang.

Về cuối đời, Lão Tử đã nhìn ra nhà Chu đã đánh mất đi thiêng mệnh [Mandate of Heaven], và cả triều đại đã rơi vào thế hỗn mang. Lão Tử trở nên mất tinh thần và rồi đi về hướng tây về phía những phần lãnh thổ chưa được khai phá. Khi ông tìm đến những cánh cổng nơi đèo Xiangu, người gác cổng, Yinxi, đã nhận ra Lão Tử. Yinxi đã không để cho Lão Tử đi qua mà không truyền lại trí huệ cho ông, vì vậy Lão Tử đã viết lại những gì người biết. Tác phẩm này về sau đã trở thành Đạo Đức Kinh, hay chính là học thuyết trung tâm của Đạo Giáo.

Cộng đồng Wikimedia

Tư liệu truyền thống của Sima Qian về cuộc đời Lão Tử đã cho rằng người đã không bao giờ được nhìn thấy lần nữa kể từ sau khi đi qua cánh cổng đi về phía tây. Một vài tư liệu tiểu sử thì lại cho rằng người đã chu du về phía tây vào đất Ấn Độ, nơi ông đã gặp và dạy dỗ Đức Phật, trong khi những tài liệu khác vẫn chỉ ra rằng chính Lão Tử đã trở thành Đức Phật. Một số nhà sử học thậm chí còn tin rằng Lão Tử đã đến và đi khỏi thế gian này vô số lần, để dạy dỗ về Đạo Lão và thu thập các môn đệ. Sima Qian đã lý giải về thứ bí ẩn đằng sau cuộc đời Lão Tử và cả quyết định ẩn dật của ngài như một sự ra đi có chủ ý khỏi thế giới vật chất nhằm tìm về một cuộc sống trầm tĩnh, một ý niệm tồn tại giản đơn và cả sự an yên nội tâm.

Những tư liệu lịch sử sau này đã bác bỏ sự tồn tại của Lão Tử, cho rằng ông chỉ là một thuyền thoại, dù là một con người đầy quyền lực. Mặc dù sức ảnh hưởng của ông là vô cùng lớn và kéo dài bất tận, nhưng hình ảnh của người đã được đảo lại như một nhân vật truyền thuyết hơn là một con người của lịch sử. Lịch sử Trung Hoa vốn được gìn giữ cẩn thận trong một kho tàng văn tự khổng lồ, như bằng chứng về những thông tin còn tồn tại về cuộc đời của Khổng Tử, nhưng có quá ít những điều được biết về Lão Tử, đã chỉ ra rằng người đã chưa bao giờ thực đến thế gian này.

Đạo Đức Kinh và Đạo Lão

Đạo Lão vốn là niềm tin cho rằng cả vũ trụ và mọi thứ bao quanh đều tuân theo một sự hài hòa, bất kể sự tồn tại của loài người, và sự hài hòa được tạo dựng nên từ lòng tốt, tính chính trực và cả sự đơn giản. Dòng chảy hài hòa này được gọi là Đạo [Tao], hoặc “con đường”. Trong 81 khổ thơ tạo nên tác phẩm Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã phác họa nên cái gọi là Đạo cho một đời sống cá nhân cũng như cho những nhà cầm quân và cả về cách thức quản trị.

Đạo Đức Kinh đã nhắc đi nhắc lại về tầm quan trọng của lòng nhân từ và sự kính trọng. Những đoạn thơ đã nhiều lần sử dụng những hình tượng để lý giải về tính hài hòa tự nhiên của chính sự tồn tại. Lấy ví dụ:

Thiên hạ nhu nhược mạc quá ư thủy, nhi công kiên cường giả mạc chi năng thắng, kỳ vô dĩ dịch chi.
Nhu thắng cương, nhược thắng cường, thiên hạ mạc bất tri, mạc năng hành.
[Trong thiên hạ không gì mềm yếu hơn nước; thế mà nó lại công phá được tất cả những gì cứng rắn. Chẳng chi hơn nó, chẳng chi thay thế được nó. Mềm thắng cứng, yếu thắng mạnh, thiên hạ ai cũng biết thế, mà chẳng ai làm được.]

– Lão Tử, Đạo Đức Kinh

Là một trong những tác phẩm phong phú và được phiên dịch ra nhiều nhất trong lịch sử, Đạo Đức Kinh đã có một sức ảnh hưởng mạnh mẽ và to lớn lên văn hóa và xã hội Trung Hoa. Trong suốt thời kỳ vua chúa, Đạo Lão đã nắm giữ những khía cạnh tôn giáo mạnh mẽ, và rồi Đạo Đức Kinh đã trở thành một học thuyết mà từ đó vô số những cá nhân đã định hình nên việc thực hành tôn thờ của họ.

Lão Tử và Khổng Tử

Dù ngày sinh và mất của ông vẫn còn là một bí ẩn nhưng Lão Tử được tin rằng đã sống cùng thời với Khổng Tử. Theo một vài tư liệu, hai nhân vật lịch sử này thực ra là cùng một người.

Khổng Tử đang trình ra Phật Gautama khi còn bé cho Lão Tử. Bản quyền công cộng. Được sự cho phép của Wikipedia.

Theo như Sima Qian, hai nhân vật hoặc đã gặp gỡ hoặc đã thảo luận cùng nhau khá nhiều lần. Một lần, Khổng Tử tìm đến Lão Tử để hỏi về những lễ nghi và nghi thức. Rồi ông trở về nhà và cứ giữ im lặng trong suốt ba ngày trước khi công bố với học trò rằng Lão Tử là một con rồng, đang bay giữa những đám mây.

Vào một dịp khác, Lão Tử đã bảo rằng Khổng Tử đã bị đóng khung và giới hạn trong chính niềm kiêu hãnh và tham vọng của mình. Theo như Lão Tử, Khổng Tử đã không thể hiểu ra được cuộc sống và cái chết là ngang bằng nhau.

Cả Nho Giáo [Confucianism] và Đạo Giáo đều đã trở thành những trụ cột của văn hóa và tín ngưỡng Trung Hoa, dù ở hai phương cách rất khác biệt. Nho Giáo, cùng với những lễ nghi, nghi thức, tục lệ và cả những tôn ti đã được định sẵn đã trở thành nét phác họa hoặc những cách thức xây dựng vật chất trong xã hội Trung Quốc. Ngược lại, Đạo Lão đã nhấn mạnh vào mặt tinh thần, sự hài hòa và là sự thể hiện của tính nhị nguyên trong tự nhiên và trong cả sự tồn tại, đặc biệt là khi nó đã phát triển lên để bao trùm lấy nhiều khía cạnh tôn giáo trong suốt thời kỳ vua chúa.

Cả Nho Giáo lẫn Đạo Giáo vẫn duy trì được những ảnh hưởng lên văn hóa Trung Hoa cũng như những xã hội khác trên khắp lục địa Á Châu.

Tiểu sử Đức Lão Tử

 

Truyền thuyết kể rằng: Đức Lão Tử là chân linh của Đức Thái Thượng Đạo Tổ giáng trần vào thời nhà Thương bên Tàu. Đức Thái Thượng Đạo Tổ, còn gọi là Đức Thái Thượng Đạo Quân, là Đấng do Khí Tiên Thiên hóa sinh thuở chưa tạo Thiên lập Địa.

Đức Thái Thượng Đạo Tổ là Ông Thủy Tổ của Đạo Tiên. Ngài có pháp lực vô biên, biến hóa vô cùng, khi hiện xuống cõi trần  để độ những người có duyên phần, khi trở về cõi Thượng Thiên.

Theo sách Tam Hoàng Thiên Kinh, Đức Thái Thượng hiện xuống cõi trần  

- Vào thời Thái cổ nước Tàu :

- Đời Thiên Hoàng Thị, Ngài là Bàn Cổ.

- Đời Địa Hoàng Thị, Ngài là Vạn Pháp Thiên Sư.

- Đời Nhân Hoàng Thị, Ngài là Đại Thanh Tử.

- Vào thời Thượng cổ, cũng ở nước Tàu :

- Đời vua Phục Hy, Ngài là Huất Hoa Tử.

- Đời vua Thần Nông, Ngài là Xích Tùng Tử.

- Đời vua Huỳnh Đế, Ngài là Quảng Thành Tử.

- Đời vua Thiếu Hạo, Ngài là Tùy Ưng Tử.

- Đời vua Chuyên Húc, Ngài là Xích Tinh Tử.

- Đời vua Nghiêu, Ngài là Vụ Thành Tử.

- Đời vua Thuấn, Ngài là Y Thọ Tử.

- Đời vua Hạ Võ, Ngài là Chân Hành Tử

- Đời vua Thành Thang, Ngài là Tích Tắc Tử.

Đến đời vua Võ Đinh nhà Thương [1324 trước Tây lịch], Đức Thái Thượng Đạo Tổ  mới giáng sinh xuống trần là  Lão Tử. Việc giáng sinh của Ngài rất huyền diệu phi thường.

Theo truyền thuyết kể lại, vào đời vua Bàn Canh nhà Thương [1461 trước Tây lịch], có một nàng con gái gọi là Ngọc Nữ vừa được 8 tuổi, con của một gia đình đạo đức, ra chơi sau vườn, thấy trên cây lý có một trái chín thật ngon, cô liền hái ăn. Ăn xong, cô cảm thấy mỏi mệt và có thai.

Cha của Ngọc Nữ thấy sự lạ kỳ, liền toán quẻ Âm Dương, đoán biết có một vị Đại Tiên giáng trần trong bụng con gái của mình, nên mừng rỡ và nuôi con gái rất kỹ.

Nàng Ngọc Nữ chịu mang thai như vậy mãi cho đến già mà không đẻ. Đến năm Ngọc Nữ 80 tuổi, tức là đã mang thai ngót 72 năm, lúc đó đã qua 3 đời vua nhà Thương là: Vua Bàn Canh, vua Tiểu Tân, vua Tiểu Ất, và bắt đầu đời vua Võ Đinh [1324 trước Tây lịch], Bà Ngọc Nữ thấy trăng tỏ, bèn đi dạo chơi nơi vườn. Khi đi ngang cội cây lý ngày xưa thì đứa con từ trong bụng theo nách mẹ nhảy ra ngoài. Bà Ngọc Nữ giật mình kinh hãi, coi lại nách mình liền lại như thường. Đứa con nhảy ra, đã ở trong bụng mẹ 72 năm nên đầu tóc bạc trắng, nên  mới gọi là Lão Tử [Con già]. Lúc đó là giờ Sửu ngày 15 tháng 2  âm lịch năm Canh Thìn.

Lão Tử chỉ cây Lý bảo rằng đó là họ của Ngài. Ngài xưng hiệu là Lão Đam, tự là Bá Đương, lại  mỗi bên tai có 3 lỗ nên còn gọi Ngài là Lý Nhĩ. 

Ngài có miệng rộng, răng thưa, thiên đình cao, râu tốt, mắt vắn, tai dài, sóng mũi cao lớn như chẻ hai, trên trán có đường nhăn như 3 chữ Tam Thiên.

Cội cây Lý, nơi giáng sinh của Đức Lão Tử, ở tại xóm Khúc Nhân, làng Lại, huyện Khổ, nước Sở, ngày nay thuộc tỉnh An Huy, tỉnh Hồ Nam.

Đức Lão Tử có giáng cơ cho biết năm giáng sinh của Ngài trong 4 câu thơ khoán thủ sau đây :

                        LÝ    đào mầm tược tượng long lân,

                        LÃO  luyện đơn thành nhị xác thân.

                        TỬ    phủ  ngồi   tu   lo   nấu  thuốc,

                        GIÁNG sinh Thương đợi Võ Đinh quân.

Khoán thủ 4 chữ: Lý Lão Tử  giáng, và câu thơ chót có nghĩa là: Giáng sinh vào thời nhà Thương, đợi đến vua Võ Đinh  mới chào đời.

Hết thời nhà Thương, qua đến thời nhà Châu, đời vua Thành Vương [1115 trước Tây lịch], Lão Tử có ra làm quan  Trụ Hạ Sử tại Tàng Thư Viện nhà Châu để có cơ hội nghiên cứu Thái Cực Đồ. Ngài độ được Từ Giáp là người giữ Tàng Thư Viện, và sau đó, hai thầy trò từ chức để đi dạo các nước  Tây phương. Đến đời vua Châu Khương Vương, nối tiếp vua Thành Vương, Lão Tử trở về, đặng 3 năm thì Ngài lại đi giáo đạo miền Tây vức. Ngài ngồi xe trắng trâu xanh do Từ Giáp đánh xe, khi đến ải Hàm Cốc, quan Doãn giữ  ải tên là Hỷ [nên thường gọi là Doãn Hỷ] coi Thiên văn biết có một vị Đại Thánh sắp đi qua ải, nên chuẩn bị mặc triều phục nghinh tiếp. Khi thấy Đức Lão Tử tới, biết Ngài là Thánh nhân nên tôn Lão Tử làm thầy, xin theo học đạo.

 

Nguyên Ông quan Doãn Hỷ này là chân linh của Nguơn Thủy Thiên Tôn giáng trần. Khi Bà mẹ có nghén Ông thì chiêm bao thấy một đoạn lụa đỏ từ Trời sa xuống vấn quanh mình, sau sinh ra Doãn Hỷ thì thấy sen mọc quanh nhà trổ bông. Ngài lớn lên, con mắt sáng như sao, râu dài, tướng tốt, có tài xem Thiên văn. Khi làm quan Doãn giữ ải Hàm cốc, Doãn Hỷ nhìn lên bầu Trời thấy một vầng mây tím bay ngang từ huớng Đông qua hướng Tây, Ngài biết đó là điềm có Thánh nhân sắp qua ải để đi về hướng Tây, nên chuẩn bị chu đáo nghinh tiếp.

Nhắc lại, khi Lão Tử đến ải Hàm Cốc, thấy Doãn Hỷ có lòng thành nên bằng lòng ở lại ải ngót 3 tháng để dạy đạo cho Doãn Hỷ.

Khi thấy Đức Lão Tử chuẩn bị ra đi thì Doãn Hỷ bạch thầy xin cho biết danh tánh và tình nguyện đi theo thầy.

 

Đức Lão Tử đáp: Ta sinh ra đã nhiều đời, tên họ có biết bao nhiêu mà kể. Hiện thời, người đời gọi Ta là Lão Tử. Ngươi có lòng muốn theo Ta, song ngươi  mới tu luyện còn non, chưa từng biến hóa thần thông, thì theo Ta sao đặng. Ngươi cứ tu hành theo phép đã dạy cho lâu thì sau này cũng được như Ta, đi đâu cũng đặng.

Nói rồi, Đức Lão Tử  truyền cho Doãn Hỷ quyển sách Đạo Đức Kinh gồm 5363 chữ, dặn rằng: Ngươi cứ theo sách này mà học, tu đúng phép 1000 ngày, rồi đi qua nước Thục, tìm Ta tại chợ Thanh Dương. Nói xong, Đức Lão Tử lên xe trắng trâu xanh, Từ Giáp đánh xe, hiện hào quang đi về hướng Tây mất dạng.

Doãn Hỷ ngó theo thầy, lạy tạ.

Sau đó, Doãn Hỷ cứ học theo Đạo Đức Kinh mà tu, lâu ngày trở nên thông huệ, tự viết ra được một cuốn sách gồm 36 bài gọi là Kinh Tây Thăng.

Gần đến kỳ ước hẹn với thầy, Doãn Hỷ sửa soạn đi qua nước Thục để tìm thầy y như lời thầy đã dặn. Khi đến nước Thục, Doãn Hỷ hỏi thăm chợ Thanh Dương ở đâu thì không một ai biết cả. Lúc ấy, Đức Lão Tử đã trở lại Thiên Cung, rồi lại xuống trần đầu kiếp vào nhà họ Lý ở nước Thục, là nhà đạo đức hiền lương. Khi vợ họ Lý sinh được bé trai ít tháng thì có một con dê xanh [Thanh dương] đến chơi giỡn với bé. Đó là Đức Lão Tử dặn con Thanh dương ở Thiên cung hiện xuống.

Ngày kia con dê xanh chạy đâu mất, cậu bé khóc hoài. Họ Lý phải sai đầy tớ đi khắp nơi tìm kiếm, bắt gặp dê xanh dẫn về, đi ngang qua một cái chợ. Doãn Hỷ đang lúc hỏi thăm tìm chợ Thanh dương, bỗng thấy có người dắt con dê xanh đi qua chợ, liền chợt nghĩ rằng chắc thầy mình đang ở chỗ này. Nghĩ vậy, Doãn Hỷ liền chạy theo người dắt dê xanh hỏi:

Chú dắt con dê này đi đâu vậy ?

Người ấy đáp: Chủ tôi có sinh một cậu trai, cách ít tháng có con dê này tới chơi với cậu nhỏ. Bữa kia nó đi mất, cậu nhỏ cứ khóc hoài. Chủ tôi sai tôi đi tìm kiếm mà dắt về.

Doãn Hỷ đi theo người đầy tớ ấy đến nhà thì bảo người đầy tớ: Chú vào thưa với cậu nhỏ là có Doãn Hỷ đến tìm.

Anh đầy tớ cười thầm: Cậu nhỏ chưa giáp thôi nôi, biết chi mà thưa với gởi, nhưng anh ta cũng vào nói: Có Doãn Hỷ đến tìm cậu.

Cậu bé nghe nói thế liền ngồi dậy đáp: Doãn Hỷ y lời, không đến trễ.

Kế đó Doãn Hỷ bước vào. Bỗng thấy cậu bé vùng lớn lên như người thường, ngồi trên tòa sen, hào quang sáng lòa. Cả nhà đều kinh hãi. Người ấy nói:

Ta là Lão Tử đầu thai một lần nữa.

Doãn Hỷ mừng rỡ, đến lạy thầy. Lão Tử nói: Khi trước, Ta chẳng dắt ngươi theo vì sợ ngươi tu không bền chí. Nay ngươi đã tu luyện kỹ lưỡng, hào quang ẩn ẩn muốn lòa. Nói rồi, Đức Lão Tử niệm chú, truyền cho Thần Tiên xuống hầu, phong Doãn Hỷ phục chức Nguơn Thủy Chưởng giáo, cai trị 8 vạn Thần Tiên, lại truyền phép cho cả nhà họ Lý tu thành Tiên hết thảy.

Về sau, đến đời vua Châu Kỉnh Vương, Đức Khổng Tử qua kinh đô nhà Châu học Lễ, nghe nói có Đức Lão Tử tại đó, liền đến xin ra mắt và hỏi Đức Lão Tử về Lễ. [Chuyện gặp gỡ này có chép trong sách Sử Ký của Tư Mã Thiên].

Đức Khổng Tử  chủ trương theo các nghi lễ của các vua đời trước, nhưng Đức Lão Tử bác bỏ ý kiến đó, nói rằng: Những người mà Ông nói đó đều tan xương nát thịt cả rồi, chỉ còn lời nói của họ mà thôi. Vả lại, người quân tử gặp thời thì xe ngựa nghinh ngang, không gặp thời thì tay vịn nón lá mà đi chân không. Tôi nghe nói: Người buôn giỏi thì biết giấu của báu, khiến người ta thấy dường như không có hàng; người quân tử có đức tốt thì diện mạo thường như ngu si.  Ông nên bỏ cái khí kiêu ngạo  cùng  cái  lòng  ham  muốn nhiều, cái vẻ hăm hở cùng cái khí tham lam đi, những thứ ấy đều không  ích chi cho Ông. Tôi chỉ nói với Ông có thế thôi.

Đến khi Đức Khổng Tử cáo từ, Đức Lão Tử tiễn Đức Khổng Tử ra cửa và nói: Tôi nghe nói: Người giàu sang lấy tiền bạc để tiễn nhau, người nhân đức dùng lời nói để tiễn nhau. Tôi không thể làm người giàu sang, nhưng trộm lấy tiếng là người nhân đức, xin có lời này tiễn Ông: Kẻ thông minh và sâu sắc là gần với cái chết vì họ khen chê người ta một cách đúng đắn; kẻ giỏi biện luận, đầu óc sâu rộng làm nguy hiểm đến thân mình vì họ nêu lên cái xấu của người khác. Kẻ làm con không có cách nào để giữ mình, kẻ làm tôi cũng không có cách gì để giữ mình.

Ý của Đức Lão Tử, khi nói ra các lời trên với Đức Khổng Tử,  là Ngài chống lại sự thông minh, sự Trung và sự Hiếu, là những nguyên lý mà Đức Khổng Tử đang chủ trương, bởi vì: Có trí khôn thì dễ nguy, nếu cứ theo Trung và Hiếu thì cứ hoàn toàn bị lệ thuộc vào vua và vào cha mẹ, khó lòng được sống tự do tự tại, ung dung thơ thới.

Đức Khổng Tử ra về, nói với các học trò: Con chim, ta biết nó bay; con cá ta biết nó lội, con thú ta biết nó chạy. Đối với loài chạy thì ta có thể dùng lưới để săn, đối với loài lội thì ta có thể dùng câu để bắt, đối với loài bay thì ta có thể dùng cung tên mà bắn, đến như con rồng cỡi mây cỡi gió lên Trời, ta không sao biết được. Hôm nay, gặp được Lão Tử, Ông ta có lẽ là con rồng chăng?                    

Kể từ đó về sau, Đức Lão Tử không đầu thai xuống trần  nữa. Khi biết người nào có duyên phần thì Ngài dùng thần thông hiện xuống cõi trần để dạy đạo cho người ấy tu luyện, rồi Ngài trở lại Cung Tiên.

Đến đời nhà Tấn, Đức Lão Tử có hiện xuống, xưng là Hà Thượng Công dạy An Kỳ học đạo. Đến đời vua Hán Văn Đế, Đức Lão Tử hiện xuống trần, xưng là Quảng Thành Tử. Hán Văn Đế rất mộ đạo, sai sứ đến rước về triều. Quảng Thành Tử nói: Lẽ nào không đích thân tới rước mà lại sai sứ đến?

Sứ giả về tâu lại, Hán Văn Đế đến gặp Quảng Thành Tử, nhà vua nói: Ở trong nước là bề tôi của vua, thầy tuy có đạo mặc dầu, song cũng là dân của Trẫm, sao không chịu sụt lại một chút mà làm kiêu như vậy? Hay là Trẫm không làm được họa phước cho thầy chăng?

Quảng Thành Từ nghe vua nói như vậy, liền cất mình bay lên cao độ 100 thước, ngồi trên thinh không, ngó xuống nói với vua Hán Văn Đế rằng: Nay, trên chẳng tới Trời, dưới chẳng tới Đất, Bệ hạ làm họa phước cho ta sao đặng. Vua Hán Văn Đế biết lỗi, liền bước xuống xe làm lễ, xin thọ giáo. Quảng Thành Tử đưa cho nhà vua một cuốn kinh  bảo cứ học theo đó mà tu luyện. Qua đến đời vua Hán Thành Đế, Đức Lão Tử lại hiện xuống tại suối Khúc Dương , truyền đạo cho Vu Kiết. Đời vua Hán An Đế, Đức Lão Tử truyền Kinh Tội Phước Tân Khoa cho Lưu Tiên. Đời vua Hán Trinh Đế, Đức Lão Tử hiện xuống truyền kinh Bắc Đẩu cho Trương Thiên Sư. Đời vua Hán Hoàn Đế, Đức Lão Tử hiện xuống núi Thiên Thai truyền kinh Bác Động cho Vạn Niên Tiên sinh. Đời vua Hán Linh Đế, Đức Lão Tử hiện xuống truyền kinh cho Trương Thiên Sư một lần nữa. Qua đời nhà Đường, Đức Lão Tử hiện xuống tại núi Dương Giác, truyền đạo cho Đường Công.

Đời vua Đường Cao Tổ, có người ở Phổ Châu, tên là Thiện Hành, đi ngang qua núi Dương Giác, gặp một Ông già mặc áo trắng, gọi đến nói rằng: Ngươi về tâu lại với Đường Thiên tử: Thái Thượng Lão Quân là Ông nội. Đường Cao Tổ hay tin, liền lập miếu thờ tại núi Dương Giác,  và tôn Đức Lão Tử là “ Huyền Nguơn Hoàng Đế “.

Hồi thời nhà Châu, Đức Lão Tử có hiện xuống truyền đạo cho Ông Lý Ngưng Dương, tu hành đắc đạo thành Tiên, hiệu là Lý Thiết Quày [thường gọi là Lý Thiết Quả], đứng đầu Bát Tiên. Đức Thái Thượng Đạo Tổ có một kiếp giáng sinh xuống trần là Lão Tử, nên Ngài cũng được gọi là Thái Thượng Lão Quân.

Tóm lại, từ thời tạo dựng Trời Đất và có nhân loại đến nay, không có thời nào mà Đức Thái Thượng Đạo Tổ không giáng trần để độ những người có căn lành, tu hành đắc đạo. Ngài do Khí Tiên Thiên hóa sinh, nên Ngài có pháp thuật vô biên, biến hóa vô cùng, khi hiện xuống cõi trần, khi trở về cõi Thượng Thiên, khi đầu thai xuống trần mang xác phàm để dễ truyền đạo và giáo hóa  nhân sinh.

Nguồn: Phỏng theo: Đạo cao đài và các tôn giáo khác. //www.daotam.info/tusachdd.htm//vi.wikipedia.org/wiki/

 

CHIA SẺ BÀI VIẾT

Video liên quan

Chủ Đề