Trong cuộc sống có biết bao lần ta thất bại và tiến gần đến thất vọng như cô gái trong câu chuyện hôm nay. “cô bé buồn tủi khóc một mình trong công viên”. Sự buồn tủi lạc lỏng bơ vơ không người an ủi và không có người hiểu được mình.
Cô bé không thể bộc lộ hết tài năng của mình chỉ vì cô bé nghèo quá. “Cũng chỉ tại cô bé lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ, lại vừa rộng nữa”. Con đường đi đến vinh quang của những người nghèo khổ bao giờ cũng lắm gian nan trắc trở, nhưng chính từ gian khổ họ trưởng thành và khẳng định thực tài của họ.
Ngày nay ca sĩ mọc lên như nấm mùa mưa. Nhiều người giàu có tung tiền ra tự lăng xê mình để được nổi tiếng. Trong rừng ca sĩ đó, những ca sĩ có thực tài được bao nhiêu ? Nhiều nữ ca sĩ hát bằng thân xác nhiều hơn bằng miệng, nhiều nam ca sĩ lên sân khấu trình diễn thời trang nhiều hơn là hát. Nhiều “vũ đoàn” chạy nhảy trên sân khấu chứ không phải múa. Vậy mà họ cũng nổi tiếng. Tiếng vang của họ cũng lớn lắm, như thùng rỗng kêu to vậy ! Tiếng vang ấy như những tiếng nổ làm nhiều người phải chú ý, vang lên rồi im bặt, sau đó chẳng để lại gì ngoài việc sinh ra những quái thai của nghệ thuật.
Cô bé nghèo nàn và tủi phận may mắn gặp được một cụ già đã nâng đỡ cô bằng lời khen ngợi không phải là một lời bình phẩm đúng sự thật. Đó là một lời nói dối, vì cụ nào có nghe được gì đâu mà biết hay hay dở ! Nhưng đó lại là “lời nói dối chân thành”[xem Sống Đạo 153, trang 16].Ông yêu thương cô bé. Ông nghe được bằng “đôi tai tâm hồn”, ông thấy cô bé qua cử chỉ và cảm nhận được cô bé đang hát. Lúc ấy chắc hẳn cô bé đã hát với tất cả nỗi đam mê của mình từ đỉnh cao nhất của sự buồn tủi đầu đời của cô bé. “Cô bé cứ hát, hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi”. Đó là lúc cô bé sống thật với lòng mình nhất. Cô bé cứ hát… hát như giữa chốn không người, hát không vì sự khen chê, hát vì yêu thích … Như con chim thích hót líu lo, bất kể tiếng hót của nó thế nào, nó vẫn hồn nhiên hót … Ông cụ đã khích lệ cô bé với tấm lòng tràn đầy yêu thương của cụ.
“Cháu hát hay quá!”. Một giọng nói vang lên: “Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều vui vẻ”. “Cô bé ngẩn người ”. - Vâng, chúng ta có thể hình dung niềm vui của cô bé lớn lao đến thế nào khi cô bé được một lời khen tặng. Điều mà cô gái không dám mong đợi giờ lại đến bất ngờ. Chắn chắn cô bé rất hạnh phúc.
Hôm sau, và hôm sau nữa … “Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!”. Và cứ thế. Nhiều năm trôi qua… Cụ già đã trở thành “người huấn luyện” cô bé thành cô ca sĩ tên tuổichỉ với một lời khen!
Cô bé ngày nào, giờ đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng, cô nhớ ơn người đã tiếp sức mạnh cho cô bước lên đỉnh vinh quang.
“Một buổi chiều mùa đông cô đến công viên tìm cụ, nhưng ở đó chỉ còn lại ghế đá trống không”.
Cũng tại công viên này, nhiều năm về trước, cô đã bất ngờ tìm thấy tình thương chấp cánh cho cô bay bổng lên vùng trời mơ ước, thì giờ đây, cô còn bất ngờ hơn nữa, khi hiểu được tình thương đó lớn lao đến thế nào : Người đã nghe cô hát và cho cô những lời khen ngợi lại là một người điếc. “Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay”. Một người trong công viên nói với cô.
Bạn đọc thân mến,
Một cụ già điếc đã nghe được tiếng hát của một cô bé tội nghiệp. – Đúng hơn, cụ đã nghe được tiếng nói từ tâm hồn cô bé. Ông cụ hiểu được nỗi lòng của cô bé. Những tháng ngày cuối đời, cụ đã làm thêm một việc có ý nghĩa biết bao.
Cuộc sống sẽ vơi đi được nhiều đau khổ, nếu con người có “đôi tai tâm hồn”, “đôi mắt tâm hồn”, để nghe, để thấy những điều thiêng liêng ẩn chứa trong tâm hồn của nhau, để biếtquan tâm đến nhau, để hiểu nhau, để cảm thông nhau, để yêu thương nhau.
Nếu lòng người khô khan, nếu con tim người chai đá, con người không có tình yêu, đôi tai, đôi mắt thể xác sẽ chẳng nghe gì, sẽ chẳng thấy gì, sẽ chẳng hiểu gì những điều Chân Thiện mà con người cần có để cho nhau và vì nhau. “Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu, có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy” [Is 6,9-10].
Nếu lòng người nhân hậu, nếu con tim người thắm đượm Tình Thương, nếu con người khai thông được suối nguồn tình yêu của Thiên Chúa chan hòa cho nhau, thì tai người nghe được, mắt người thấy được những gì tốt đẹp và cần thiết để cho nhau hạnh phúc. “còn anh em, mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thất có phúc vì được nghe” [Mt 13, 16].
Con người thật lẻ loi và đau khổ biết bao, nếu mạnh ai nấy sống, sống chết mặc người, ta lo phận mình thôi, ta co rút vào vỏ óc an toàn, mỗi người là một hòn đảo. Tai ta đóng lại, mắt ta khép lại, mặc kệ cuộc sống quanh ta. Và ai cũng như thế … Một thế giới hoàn toàn ích kỷ, một thế giới không còn Tình Yêu! Như vậy cuộc sống có ý nghĩa gì không ? Con người có hạnh phúc không ? Rồi nhân loại đi về đâu?
1. B
2. A
3. B
4. A
5. Theo em, chính vì điều bất ngờ trong câu chuyện là cụ già trong công viên đã khen ngợi, cổ vũ cho cô gái hát lại là người điếc. Cụ không thể nghe được bằng tai nhưng lại nghe bằng chính tâm hồn. Câu chuyện vì thế có tên gọi là Đôi tai của tâm hồn.
6. Một tâm hồn nhân hậu, luôn biết đồng cảm, sẻ chia những thất vọng, khó khăn của người khác sẽ là cái gương sáng ngời để những người thiếu nghị lực biết noi theo. “Đôi tai tâm hồn” đã làm nên điều kì diệu. Và những đứa trẻ như chúng ta cũng thế, có thể sẽ là ông lão, hoặc chính là đứa trẻ ấy.7. Đó là "gầy" và "thấp"
8. Ngăn cách giữa bộ phận trạng ngữ, chủ ngữ và vị ngữ.
9. Vui vẻ, hạnh phúc.
Em ấy cảm thấy thật vui vẻ khi được nhận giải thưởng của cuộc thi ca hát
Cô ấy thật hạnh phúc khi có một gia đình tuyệt vời như thế.
1/ PTBĐ chính: tự sự thể loại văn bản: văn bản tự sự
4/ thông điệp truyền tải của đoạn trích: nghệ thuật [cụ thể ở đây là tiếng hát] không phải được đánh giá qua vẻ bề ngoài của người nghệ sĩ mà phải được đánh giá qua cảm nhận của tâm hồn.
Last edited by a moderator: 30 Tháng tám 2021
Reactions: Thảo Nguyễn ^ ^
Chúc bạn học tốt!
Bạn hạn chế hỏi bài bằng hình ảnh nhé
Câu 2:
a. Câu "Cô gái sững người, bật khóc. Hoá ra bao nhiêu năm nay, tiếng hát của cô được khích lệ bởi một đôi tai đặc biệt: đôi tai của tâm hồn" có thể hiểu rằng: cô gái cảm động vì được ủng hộ bởi ông lão điếc, mặc dù ông không nghe thấy nhưng ông dành tất cả sự chú ý để lắng nghe, khích lệ cô bé thực hiện đam mê, đôi tai của tâm hồn không phải đôi tai bình thường mà nó là sự đồng cảm, thương xót, quý mến xuất phát từ trái tim nhân hậu và bao dung
b. Nội dung chính của văn bản: vẫn còn lòng tốt trong cuộc sống, điều ấy khiến con người tự tin hơn, sống tốt hơn Câu 3:
Biện pháp tu từ đặc sắc trong câu văn "Cô gái sững người, bật khóc. Hoá ra bao nhiêu năm nay, tiếng hát của cô được khích lệ bởi một đôi tai đặc biệt: đôi tai của tâm hồn" là: ẩn dụ. Phép ẩn dụ "đôi tai của tâm hồn" có nghĩa rằng đây không phải đôi tai bình thường mà nó là đôi tai cảm nhận được những ấm áp, tình người xung quanh, nó đại diện cho lòng nhân ái, bao dung của ông cụ dành cho cô bé. Bằng cách sử dụng phép ẩn dụ, câu văn trở nên có chiều sâu, hấp dẫn hơn, đồng thời nhấn mạnh ý nghĩa của câu chuyện: không chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người, ta nên nhìn vào tâm hồn họ, trao đi yêu thương để cuộc sống tốt đẹp hơn Câu 4:
- Thông điệp truyền tải qua đoạn trích:
+ Đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá năng lực thật sự của họ
+ Hãy trao đi yêu thương, động viên, khích lệ, ta sẽ giúp ai đó tự tin hơn, thậm chí khiến cuộc đời họ thay đổi
+ Phải luôn nỗ lực, rèn luyện chăm chỉ, tin vào bản thân thì mới có thể đạt được thành công .......
- Thông điệp tâm đắc nhất và giải thích lí do: có thể chọn 1 trong 3 thông điệp trên hoặc lựa chọn một thông điệp khác mà bạn thấy được qua đoạn trích trên
Gợi ý cách lý giải: [mình làm mẫu 1 ý nhé]
- Năng lực là những gì tiềm ẩn, giá trị cốt lõi của con người, nó thường được thể hiện qua việc làm, hành động và lời nói chứ không hề thể hiện ở ngoại hình. Có thể bạn ăn mặc không được đẹp nhưng không đồng nghĩa với việc tâm hồn bạn có tốt hay không, bạn có làm việc tốt hay không.... Câu 5: "Truyền thống nhân ái của dân tộc Việt Nam trong đại dịch Covid-19"
Dàn ý:
- Dẫn dắt vấn đề
- Giải thích "nhân ái" là gì?
- Bàn luận, chứng minh
+ Lòng nhân ái được thể hiện trong quá khứ cho tới ngày nay
+ Lòng nhân ái được thể hiện rõ nét trong đại dịch
+ Sự chia sẻ, đỡ đần nhau không vụ lợi
+ Lòng nhân ái sẽ khiến con người gần nhau hơn, sống tốt hơn
+ Dẫn chứng
- Mở rộng vấn đề
- Bài học và liên hệ bản thân Bài mẫu:
Đất nước ta nổi tiếng khắp năm Châu với những chiến công lẫy lừng đánh đuổi biết bao kẻ thù xâm lược. Một trong những yếu tố quan trọng giúp chúng ta chiến thắng là tinh thần nhân ái. Vậy tinh thần nhân ái là gì? Đó là sự đoàn kết, chia sẻ, đùm bọc, yêu thương lẫn nhau, là sự bao dung, vị tha. Trong lịch sử tinh thần nhân ái được thể hiện rõ nét qua các cuộc đấu tranh chống giặc ngoại xâm: cả dân tộc luôn đồng cam cộng khổ, sẻ miếng cơm manh chiếu cho nhau; đối với kẻ thù, ta luôn khoan hồng. Ngày nay khi mà dịch bệnh COVID-19 đe dọa tới sức khỏe và tính mạng toàn thể loài người, lòng nhân ái không những không mất đi mà còn toả sáng hơn bao giờ hết. Tất cả người dân đều tự ý thức được trách nhiệm của mình, tuân thủ đúng lời khuyến cáo của Bộ Y tế, giúp đỡ những người khó khăn hơn mình. Những tấm lòng thiện nguyện, những cân gạo, những chiếc khẩu trang, nước sát khuẩn được phát miễn phí đều thể hiện tinh thần nhân ái, "lá lành đùm lá rách" của nhân dân ta. Khi cùng nhau chiến đấu với dịch bệnh con người với con người lại được gần gũi nhau hơn, ta nhận ra ngoài kia còn bao mảnh đời bất hạnh hơn, còn bao người vất vả trên tuyến đầu chống dịch. Tuy nhiên, trong khi cả nước đang chung tay đẩy lùi dịch bệnh ta vẫn thấy một vài hành động đáng buồn của lối sống ích kỷ, cá nhân, không nghĩ tới cộng đồng. Là học sinh còn đang ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta cần ý thức về trách nhiệm của mình, góp một phần nhỏ bé để cùng cả nước đối mặt với dịch bệnh nguy hiểm. Nếu mỗi người đều làm được như vậy thì tin chắc rằng dịch bệnh sẽ sớm bị đẩy lùi. P/s: nếu còn thắc mắc hay gặp vấn đề gì có thể trao đổi thêm nhé
Reactions: tiểu thiên sứ, sticks, Thảo Nguyễn ^ ^ and 1 other person
Câu 2:
Câu 3:
Câu 4:
Câu 5:
a, Mở đoạn:
b, Thân đoạn:
c, Kết đoạn:
Câu 1:
- PTBĐ chính: Tự sự
- Nêu lên ý nghĩ và liên hệ bản thân.
Reactions: tiểu thiên sứ and Trần Tuyết Khả