Đặc điểm của phong trào giải phóng dân tộc ở châu Phi sau Chiến tranh thế giới thứ hai là gì

Những câu hỏi liên quan

Điểm khác biệt của phong trào đấu tranh giải phóng dân tộc ở khu vực Mỹ latinh so với châu Á và châu Phi sau Chiến tranh thế giới thứ hai là về

A. Kết quả đấu tranh.

B. Lực lượng tham gia.

C. Đối tượng chủ yếu.

D. Hình thức đấu tranh.

Điểm khác biệt của phong trào đấu tranh giải phóng dân tộc ở khu vực Mỹ Latinh so với châu Á và châu Phi sau Chiến tranh thế giới thứ hai là về

A. Kết quả đấu tranh. 

B. Lực lượng tham gia. 

C. Đối tượng chủ yếu. 

D. Hình thức đấu tranh.

Điểm khác biệt của phong trào đấu tranh giải phóng dân tộc ở khu vực Mỹ latinh so với châu Á và châu Phi sau Chiến tranh thế giới thứ hai là về

A. Kết quả đấu tranh

B. Lực lượng tham gia

C. Đối tượng chủ yếu

D. Hình thức đấu tranh

Điểm khác biệt giữa phong trào giải phóng dân tộc ở Châu Phi so với Châu Á sau chiến tranh thế giới thứ hai là

A. Mức độ giành độc lập đồng đều

B. Đấu tranh chính trị kết hợp với đấu tranh vũ trang

C. Thông qua các tổ chức chính trị trong khu vực lãnh đạo

D. Chống chủ nghĩa thực dân kiểu cũ

Một trong những điểm khác biệt giữa phong trào giải phóng dân tộc ở châu Phi với châu Á sau Chiến tranh thế giới thứ hai là về

A. nhiệm vụ đấu tranh chủ yếu.

B. kết cục của cuộc đấu tranh.

C. mục tiêu đấu tranh chủ yếu.

D. tổ chức lãnh đạo thống nhất của châu lục.

Câu 1:

  •  *Ý 1
  • Biến đổi thứ nhất: cho đến nay, các nước Đông Nam Á đều giành được độc lập.
  • Biến đổi thứ hai: từ khi giành được độc lập dân tộc các nước Đông Nam Á đều ra sức xây dựng kinh tế – xã hội và đạt được nhiều thành tích to lớn như Sin-ga-po, Thái Lan, Malaixia… Đặc biệt, Sin-ga-po trở thành “con rồng châu Á”, được xếp vào hàng các nước phát triển nhất thế giới.
  • Biến đổi thứ ba: Cho đến nay, các nước Đông Nam Á đều gia nhập Hiệp hội các nước Đông Nam Á, gọi tắt là ASEAN. Đây là một tổ chức liên minh chính trị – kinh tế của khu vực Đông Nam Á nhằm mục tiêu xây dựng mối quan hệ hòa bình, hữu nghị và hợp tác giữa các nước trong khu vực.
  • *Ý 2
  • Từ thân phận các nước thuộc địa, nửa thuộc địa, phụ thuộc trở thành những nước độc lập…
  • Nhờ có biến đổi đó, các nước Đông Nam Á mới có những điều kiện thuận lợi để xây dựng và phát triển về kinh tế, xã hội cuả mình ngày càng phồn vinh.

Phương pháp giải:

Phân tích, khái quát.

Giải chi tiết:

a, Bối cảnh:

- Sau Chiến tranh thế giới thứ hai, mâu thuẫn dân tộc dâng cao, là nơi tập trung những mâu thuẫn cơ bản nhất, chủ yếu nhất là khâu yếu nhất trong sợ dây chuyền của chủ nghĩa đế quốc.

- Các lực lượng xã hội phát triển, nhất là giai cấp tư sản dân tộc và giai cấp vô sản; các chính đảng đã ra đời để lãnh đạo cách mạng.

- Chủ nghĩa phát xít bị tiêu diệt, chủ nghĩa đế quốc thực dân suy yếu. Chủ nghĩa xã hội trở thành một hệ thống với trụ cột là Liên Xô - thuận lợi cho phong trào giải phóng dân tộc.

b, Đặc điểm:

- Quy mô rộng lớn: châu Á, châu Phi và Mĩ Latinh.

- Lực lượng: đông đảo nhân dân [công nhân, nông dân là động lực chính. Bên cạnh đó có các bộ phận khác như tư sản, tiểu tư sản,…].

- Hình thức phương pháp đa dạng, phong phú:

+ Bao động vũ trang [lực lượng chính trị + lực lượng vũ trang]; cách mạng Trung Quốc, cách mạng Việt Nam, cách mạng Cuba...

+ Hòa bình, bất bạo động, đấu tranh nghị trường: Indonesia, Ấn Độ [sự khác nhau này do yếu tố kẻ thù, điều kiện thể ở mỗi nước].

- Xu hướng tăng cường đoàn kết, thống nhất hành động, chống chủ nghĩa đế quốc ngày càng phát triển. Đây là đặc điểm nổi bật. Tình đoàn kết đã vượt ra khỏi dân tộc, không còn mang tính cục bộ: Năm 1955, Hội nghị Băng-đung tuyên bố “Chủ nghĩa thực dân, chủ nghĩa đế quốc đều là kẻ thù của các dân tộc”. Năm 1961 Phong trào không liên kết” ra đời bao gồm các nước có chính sách không liên kết, không tham gia vào khối quân sự nào...

- Phong trào không chỉ dừng lại ở đấu tranh thoát khỏi sự thống trị của CNĐQ mà sau khi giành độc lập lại lựa chọn con đường đi lên, thoát khỏi sự lệ thuộc về kinh tế.

- Sau khi giành độc lập, các quốc đều tìm cho mình những con đường phát triển đi lên, mục tiêu chung là tập trung phát triển kinh tế - xã hội, tham gia ngày càng sâu rộng vào đời sống quốc tế.

Câu hỏi:Kẻ thù chủ yếu của phong trào giải phóng dân tộc ở châu Phi sau chiến tranh thế giới thứ hai?

A. Chủ nghĩa thực dân cũ.

B. Chế độ độc tài thân Mĩ.

C. Chủ nghĩa thực dân mới.

D. Bảo vệ và củng cố độc lập dân tộc.

Lời giải:

Đáp án A: chủ nghĩa thực dân cũ là kẻ thù chủ yếu của các nước châu Phi sau Chiến tranh thế giới thứ hai

Mục tiêu chủ yếu của phong trào giải phóng dân tộc ở châu Phi sau Chiến tranh thế giới thứ hai làchốngchủnghĩa thựcdâncũ giành độc lậpdân tộc.

Chúng ta sẽ cùng Top lời giải tìm hiểu kỹ hơn vềphong trào giải phóng dân tộc ở châu Phi sau chiến tranh thế giới thứ hai nhé

Sau chiến tranh thế giới thứ hai, khác với Mĩ La tinh - chủ yếu là đấutranhvũ trang thìphong trào giải phóng dân tộc ở châu Philại chủ yếudiễn ra dưới hình thứcchính trị hợp pháp, thương lượng vớicác nướcphương Tây để giành độc lập.

1. Những nhân tố thúc đẩy phong trào giải phóng dân tộc ở châu Phi sau Chiến tranh thế giới thứ hai:

– Nhân tố khách quan: Sự kết thúc Thế chiến thứ hai cũng như những thay đổi về tình hình quốc tế sau chiến tranh đã thúc đẩy phong trào độc lập dân tộc tại châu Phi…

- Thất bại của chủ nghĩa phát xít, sự suy yếu của Anh và Pháp, hai quốc gia thống trị nhiều vùng thuộc địa tại châu Phi tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc của nhân dân châu Phi.

- Thắng lợi của phong trào giải phóng dân tộc ở châu Á, trước hết là của Việt Nam và Trung Quốc đã cổ vũ cuộc đấu tranh giải phóng ở châu Phi.

– Nhân tố chủ quan: Sau chiến tranh, lực lượng cách mạng ở châu Phi đã có sự trưởng thành vượt bậc…

- Châu Phi đã thành lập được tổ chức lãnh đạo là “Tổ chức thống nhất châu Phi” [OAU] năm 1963; giữ vai trò quan trọng trong việc phối hợp hoạt động và thúc đẩy sự nghiệp đấu tranh cách mạng của các nước châu Phi…

- Giai cấp tư sản châu Phi ngày càng trưởng thành, nhanh chóng nắm lấy ngọn cờ lãnh đạo cách mạng thông qua các chính đảng hoặc các tổ chức chính trị của mình.

-Nhân dân châu Phi đã tận dụng mọi thời cơ tổ chức đấu tranh với nhiều hình thức phong phú nhưng chủ yếu vẫn là đấu tranh chính trị để gây áp lực với kẻ thù…. Mọi đường lối đấu tranh giải phóng dân tộc luôn nhận được sự đồng tình ủng hộ to lớn của các tầng lớp nhân dân… -> Với các nhân tố khách quan và chủ quan trên, phong trào đấu tranh chống chủ nghĩa thực dân đã diễn ra sôi nổi ở châu lục này, được mệnh danh là “lục địa mới trỗi dậy”.

2. Các giai đoạn đấu tranh giành độc lập dân tộc

Lược đồ châu Phi sau Chiến tranh thế giới thứ hai

3. Những thành quả đạt được trong công cuộc đấu tranh giành độc lập của nhân dân châu Phi sau Chiến tranh thế giới thứ hai:

a. Giai đoạn từ năm 1945 đến 1954:

- Sau Chiến tranh thế giới thứ hai, phong trào đấu tranh giành độc lập ở châu Phi bùng nổ mạnh trước hết là ở Bắc Phi : mở đầu là cuộc binh biến của binh lính và sĩ quan yêu nước Ai Cập [1952], lật đổ vương triều Pharúc, chỗ dựa của thực dân Anh, lập ra nước Cộng hòa Ai Cập [18 – 6 – 1953].

Tiếp theo là Libi[1952], Angiêri [1954 – 1962].

b. Giai đoạn từ năm 1954 đến 1960:

- Nửa sau thập niên 50, hệ thống thuộc địa của thực dân ở châu Phi tan rã, nhiều quốc gia giành được độc lập như :

+ Năm 1956: Tuynidi, Marốc, Xuđăng,

+ Năm 1957: Gana…

+ Năm 1958 : Ghinê .

c. Giai đoạn từ năm 1960 đến 1975:

+ Năm 1960 được ghi nhận là “Năm châu Phi” với 17 nước được trao trả độc lập.

+ Năm 1975, thắng lợi của cách mạng Ănggôla và Môdămbích trong cuộc đấu tranh chống thực dân Bồ Đào Nha, đã đánh đổ nền thống trị chủ nghĩa thực dân cũ ở châu Phi cùng hệ thống thuộc địa của nó.

d. Từ năm 1975 đến nay:

- Giai đoạn hoàn thành cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, tiêu biểu là cuộc đấu tranh chống chế độ phân biệt chủng tộc tại Nam Phi.

– Sau nhiều thập kỉ đấu tranh, nhân dân Nam Rôđêdia đã tuyên bố thành lập nước Cộng hoà Dimbabuê [18 – 4 – 1980].

– Trước sức ép của nhân dân và Liên hợp quốc, chính quyền Nam Phi đã trao trả độc lập cho Namibia; tháng 3 – 1990, Namibia tuyên bố độc lập.

– Tại Nam Phi: Đại hội dân tộc [ANC] và Đảng Cộng sản Nam Phi lãnh đạo cuộc đấu tranh chống chế độ phân biệt chủng tộc được nhân loại tiến bộ ủng hộ. Phong trào chống chế độ phân biệt chủng tộc ở Nam Phi phát triển mạnh mẽ trở thành cao trào cách mạng mang tính chất quần chúng rộng rãi. Năm 1990, giành được nhiều thắng lợi quan trọng: chủ tịch Nenxơn Manđêla được trả tự do, ANC và Đảng Cộng sản Nam Phi được tự do hoạt động hợp tác. Trước áp lực đấu tranh của người da màu, bản Hiến pháp 11 – 1993, chế độ phânbiệt chủng tộc [Aphácthai] bị xóa bỏ. Tháng 4 – 1994, nhân dân Nam Phi thắng lợi trong cuộc bầu cử đa sắc tộc đầu tiên. Kết quả là Nenxơn Manđêla – Chủ tịch ANC trở thành Tổng thống Cộng hòa Nam Phi, một nước Nam Phi mới, dân chủ và không phân biệt chủng tộc. Sự kiện này đánh dấu việc chấm dứt chế độ phân biệt chủng tộc dã man, đầy bất công đã từng tồn tại ba thế kỉ ở nước này.

Trên đây là những nhân tố thúc đẩy phong trào giải phóng dân tộc ở châu Phi và những thành quả đạt được trong công cuộc đấu tranh giành độc lập của nhân dân châu Phi sau Chiến tranh thế giới thứ hai

Video liên quan

Chủ Đề