Nhà văn chân chính là người dẫn đường đến xứ sở cái đẹp
A, MB – giới thiệu tác giả tác phẩm: Nguyễn Thành Long chính là nhà văn từ thời kỳ kháng chiến chống Pháp, với sở trường là về truyện ngắn và ký. Truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” được sáng tác trong chuyến lên Lào Cai vào mùa hè năm 1970 của tác giả. Truyện được in trong tập “GIỮA trong xanh” in năm 1972. – GIỚI thiệu ý kiến: Có ý kiến cho rằng “Niềm vui của nhà văn chân chính là được làm người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp”. Em hoàn toàn đồng ý với quan điểm này qua truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa. Đến với Sa Pa năm ấy, tác giả Nguyễn Thành Long đã được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên nhiên Sa Pa, đặc biệt là câu chuyện của những con người đang hết mình làm việc vì sự nghiệp chung của đất nước tiến tới xã hội chủ nghĩa. B, TB 1, Vẻ đẹp của thiên nhiên Sa Pa – Đầu tiên, trong truyện ngắn, người đọc cảm nhận được vẻ đẹp của một vùng đất hùng vĩ, tráng lệ và tươi đẹp. Ta thấy được hình ảnh của những rặng đào, của những đàn bò đang chuông ở cổ lững thững, rừng cây đang được nắng chiếu rực rỡ, rồi những cây thông cao tít và những cây tử kình nhô cao. – Vẻ đẹp của Sa Pa còn đến từ sự mờ ảo của mây và sương bao trọn lấy không gian. Sa Pa chính là vùng đất mang đến vẻ đẹp hoang sơ rất riêng không thể nào quên được trong trái tim của du khách. 2, Vẻ đẹp của con người Sa Pa – Thứ hai, trong truyện ngắn, cái đẹp của Sa Pa còn đến từ những con người trong truyện. Một người là cô kỹ sư giỏi giang, một người là bác họa sĩ già đi tìm kiếm cảm hứng nghệ thuật và người còn lại là anh thanh niên đo khí tượng với cuộc sống trên đỉnh Yên Sơn quanh năm tuyết phủ. Mỗi người một công việc nhưng ở họ, chúng ta thấy được sự cống hiến và làm việc, thấy được vẻ đẹp của lao động trong sự nghiệp cả nước tiến lên con đường xã hội chủ nghĩa. – Đặc biệt là anh thanh niên. Thật vậy, ở anh thanh niên, chúng ta thấy được một lý tưởng sống của thế hệ trẻ VN thời kỳ dựng xây và phát triển đất nước đi lên xã hội chủ nghĩa. – Đầu tiên, điều mà chúng ta thấy được đó là hoàn cảnh sống của anh. Trong lời giới thiệu với ông hoạ sỹ già và cô gái, bác lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian”. Đã mấy năm nay anh “sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo”. Còn về công việc thì anh công tác đo đạc số liệu thời tiết, rồi ghi chép, gọi vào máy bộ đàm báo về trung tâm. Nhà văn Nguyễn Thành Long đã khắc họa đây là một công việc khá thử thách và đòi hỏi nhiều kiên trì và tình yêu nghề. Vì nhiều đêm anh phải “đối chọi với gió tuyết và lặng im đáng sợ”, hay như thức dậy giữa đêm. Có những lúc anh thấy cô đơn vô cùng nhưng sau tất cả, anh rất yêu công việc của mình. – Tiếp theo, điều mà bạn đọc thấy nể phục đó chính là quan niệm sống của anh: “Khi ta làm việc ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?”; “Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất”. Ta có thể thấy được tình yêu nghề, lòng ham mê công việc và tinh thần trẻ cống hiến vô cùng đáng quý ở anh. – Ngoài ra, tuy sống trong điều kiện thiếu thốn nhưng người thanh niên ấy vẫn ham mê công việc, biết sắp xếp cuộc sống và tìm niềm vui từ công việc của mình. Anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách, thỉnh thoảng anh xuống đường tìm gặp bác lại xe cùng hành khách để trò chuyện cho vơi bớt nỗi nhớ nhà. Sống trong hoàn cảnh như thế sẽ có người dần thu mình lại trong nỗi cô đơn. Nhưng anh thanh niên này thật đáng yêu ở nỗi “thèm người” và lòng hiếu khách đến nồng nhiệt và sự quan tâm đến người khác một cách chu đáo. – Tuy nhiên, dù công việc có vất vả nhưng ở anh, chúng ta lại thấy được tinh thần khiêm tốn đáng quý. Anh cảm thấy đóng góp của mình bình thường và nhỏ bé, chẳng bõ bèn gì. Tóm lại, ở nhân vật anh thanh niên, chúng ta thấy được một tinh thần trẻ tràn trề nhiệt huyết, một tấm lòng yêu nghề và khiêm tốn, giản dị đáng quý vô cùng C, KB BÀI LÀM Nguyễn Thành Long chính là nhà văn từ thời kỳ kháng chiến chống Pháp, với sở trường là về truyện ngắn và ký. Truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” được sáng tác trong chuyến lên Lào Cai vào mùa hè năm 1970 của tác giả. Truyện được in trong tập “GIỮA trong xanh” in năm 1972. Có ý kiến cho rằng “Niềm vui của nhà văn chân chính là được làm người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp”. Em hoàn toàn đồng ý với quan điểm này qua truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa. Đến với Sa Pa năm ấy, tác giả Nguyễn Thành Long đã được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên nhiên Sa Pa, đặc biệt là câu chuyện của những con người đang hết mình làm việc vì sự nghiệp chung của đất nước tiến tới xã hội chủ nghĩa. Đầu tiên, trong truyện ngắn, người đọc cảm nhận được vẻ đẹp của một vùng đất hùng vĩ, tráng lệ và tươi đẹp. Ta thấy được hình ảnh của những rặng đào, của những đàn bò đang chuông ở cổ lững thững, rừng cây đang được nắng chiếu rực rỡ, rồi những cây thông cao tít và những cây tử kình nhô cao. Vẻ đẹp của Sa Pa còn đến từ sự mờ ảo của mây và sương bao trọn lấy không gian. Sa Pa chính là vùng đất mang đến vẻ đẹp hoang sơ rất riêng không thể nào quên được trong trái tim của du khách. Thứ hai, trong truyện ngắn, cái đẹp của Sa Pa còn đến từ những con người trong truyện. Một người là cô kỹ sư giỏi giang, một người là bác họa sĩ già đi tìm kiếm cảm hứng nghệ thuật và người còn lại là anh thanh niên đo khí tượng với cuộc sống trên đỉnh Yên Sơn quanh năm tuyết phủ. Mỗi người một công việc nhưng ở họ, chúng ta thấy được sự cống hiến và làm việc, thấy được vẻ đẹp của lao động trong sự nghiệp cả nước tiến lên con đường xã hội chủ nghĩa. Đặc biệt là anh thanh niên. Thật vậy, ở anh thanh niên, chúng ta thấy được một lý tưởng sống của thế hệ trẻ VN thời kỳ dựng xây và phát triển đất nước đi lên xã hội chủ nghĩa. Đầu tiên, điều mà chúng ta thấy được đó là hoàn cảnh sống của anh. Trong lời giới thiệu với ông hoạ sỹ già và cô gái, bác lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian”. Đã mấy năm nay anh “sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo”. Còn về công việc thì anh công tác đo đạc số liệu thời tiết, rồi ghi chép, gọi vào máy bộ đàm báo về trung tâm. Nhà văn Nguyễn Thành Long đã khắc họa đây là một công việc khá thử thách và đòi hỏi nhiều kiên trì và tình yêu nghề. Vì nhiều đêm anh phải “đối chọi với gió tuyết và lặng im đáng sợ”, hay như thức dậy giữa đêm. Có những lúc anh thấy cô đơn vô cùng nhưng sau tất cả, anh rất yêu công việc của mình. Tiếp theo, điều mà bạn đọc thấy nể phục đó chính là quan niệm sống của anh: “Khi ta làm việc ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?”; “Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất”. Ta có thể thấy được tình yêu nghề, lòng ham mê công việc và tinh thần trẻ cống hiến vô cùng đáng quý ở anh. Ngoài ra, tuy sống trong điều kiện thiếu thốn nhưng người thanh niên ấy vẫn ham mê công việc, biết sắp xếp cuộc sống và tìm niềm vui từ công việc của mình. Anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách, thỉnh thoảng anh xuống đường tìm gặp bác lại xe cùng hành khách để trò chuyện cho vơi bớt nỗi nhớ nhà. Sống trong hoàn cảnh như thế sẽ có người dần thu mình lại trong nỗi cô đơn. Nhưng anh thanh niên này thật đáng yêu ở nỗi “thèm người” và lòng hiếu khách đến nồng nhiệt và sự quan tâm đến người khác một cách chu đáo. Tuy nhiên, dù công việc có vất vả nhưng ở anh, chúng ta lại thấy được tinh thần khiêm tốn đáng quý. Anh cảm thấy đóng góp của mình bình thường và nhỏ bé, chẳng bõ bèn gì. Tóm lại, ở nhân vật anh thanh niên, chúng ta thấy được một tinh thần trẻ tràn trề nhiệt huyết, một tấm lòng yêu nghề và khiêm tốn, giản dị đáng quý vô cùng Tóm lại, xứ sở cái đẹp mà truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” đem đến đó chính là vẻ đẹp của những con người lao động và cống hiến cho đời. Truyện ngắn ra đời đã lâu nhưng sức sống của nó để lại trong lòng bạn đọc vẫn vô cùng ấn tượng và bền lâu.
Trang Chủ Diễn Đàn > E - CÁC CÂU LẠC BỘ > CLB Học Tập > Học Online >
Câu 1 (8,0 điểm) Văn bản Lỗi lầm và sự biết ơn khép lại với thông điệp: “Hãy học cách viết những nỗi đau buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá”. (SGK Ngữ văn 9, NXB Giáo dục, tập một, 2009, tr.160) Suy nghĩ của em về vấn đề trên. Câu 2 (12,0 điểm) “Niềm vui của nhà văn chân chính là được làm người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp”. Hãy khám phá “xứ sở của cái đẹp” qua văn bản Lặng lẽ Sa Pa (Nguyễn Thành Long, SGK Ngữ văn 9, tập một) và Sang thu (Hữu Thỉnh, SGK Ngữ văn 9, tập hai). B. HƯỚNG DẪN PHƯƠNG PHÁP LÀM BÀI VÀ ĐÁP ÁNCâu 1 (8,0 điểm) Bước 1. Xác định:
Bước 2. Xác lập ý:
Bước 3. Viết bài Mở bài. Dẫn dắt và nêu vấn đề nghị luận
Thân bài
+ Học cách viết những nỗi đau buồn, hận thù lên cát, nghĩa là học cách bao dung, tha thứ cho ai đó đã gây cho ta những đau buồn, tổn thương về lòng tự trọng hay những tai họa, bất hạnh trong cuộc đời. + Học cách khắc ghi ân nghĩa lên đá là học cách biết ghi lòng tạc dạ với những ai đã quan tâm, giúp đỡ. đem lại sự may mắn. niềm hạnh phúc, nhất là khi ta gặp rủi ro, bất hạnh, hoàn cảnh éo le trong cuộc sông. => Biết xóa, biết quên nhanh những buồn đau và hận thù, biết bao dung, độ lượng và biết ơn sâu sắc với người đã cứu giúp mình. Đó là lẽ sông đẹp của mồi người, là truyền thông đạo lí quý báu của dân tộc.
+ Cuộc sông muôn hình vạn trạng, phức tạp khôn lường, mâu thuẫn luôn xảy ra. Ai cũng có thể mắc lỗi bất cứ lúc nào. Nếu ta không đặt mình vào họ để cảm thông, bỏ qua, hay mở rộng lòng khoan dung tha thứ với người làm cho ta đau khổ, bất hạnh thì chính ta càng thấy bất hạnh hơn. Ta tha thứ cho họ vừa cảm hóa được họ, giúp họ biết án năn hối lỗi, mà chính ta cũng thấy nhẹ nhõm, thanh thản trong lòng, tinh thần không u uất, nặng trĩu, ta không còn nảy sinh thói trả thù, lòng độc ác. Nếu ta ôm hận và tìm cách dáp lại thì chính ta dã dưa cả ta và họ vào vòng luẩn quẩn của cái ác. Tác hại sẽ không nhỏ cho cá nhân, gia dinh và cả cộng đồng, xã hội (nêu dẫn chứng trong thực tế). + Nhà Phật dạy: “Oán thù nên cởi không nên buộc”, bởi lòng bao dung nhân ái vẫn luôn là món quà cứu nhân độ thê cho kẻ mắc vào tội lỗi. Ta tha thứ cho họ củng chính là tha thứ cho ta, và khi ta mắc lỗi, người khác cũng sẽ độ lượng với ta. Vôn-te từng nói: “Sự khoan dung là liều thuốc duy nhất để chữa những lỗi lầm đang làm bại hoại con người khắp vũ trụ”. Những lời dạy, những ý kiến hay quả là lời vàng ý ngọc, thật chí lí đối với mỗi người (nêu dẫn chứng trong thực tế). + Cuộc sông tuy phức tạp nhưng cũng đem lại cho ta nhiều điều tốt đẹp. Đó là những ân huệ, công lao, sự quan tâm, giúp đỡ của mọi người (ông bà, cha mẹ, thầy cô, bạn bè…) mang đến cho ta ngay cả khi ta rất đủ đầy, nếu ta không biết ơn những ân tình ân nghía ấy, ta chính là kẻ vô ơn. Từ vô ơn đến bạc nghĩa, thờ ơ, không tôn trọng, coi thường, lãng quên, thậm chí không có những hành động đền đáp. Tất nhiên đã vô ơn thì thì đâu biết đền đáp và biết làm ơn. Chỉ biết nhận mà không biết cho, chỉ biết hưởng mà không biết xây dựng, công hiến. Đó là thói ích kỉ, vô tình. Nhân dân thường nhắc nhơ nhau: “Ngọt bùi nhớ lúc đắng cay”, “Uống nước nhớ nguồn”, ấy là đạo lí làm người. Bức thông điệp: Hãy học cách viết buồn đau, thù hận lên cát và khắc ghi (ghi lòng tạc dạ) những ân tình ân nghĩa lên đá là cách ứng xử đẹp trong môi quan hệ giữa người với người nhất là trong xã hội văn minh. Nếu không có điểu đó, xã hội sẽ dẫn đến sự diệt vong. Kết bài
Câu 2 (12,0 điểm) Bước 1. Đọc kĩ đề, xác định:
Bước 2. Xác lập ý:
Bước 3. Viết bài Mở bài. Dẫn dắt và nêu vấn đề nghị luận
Thân bài * Nhà văn chân chính và xứ sở của cái đẹp
Vẻ đẹp ấy không chỉ thể hiện ở nội dung mà còn ở hình thức tác phẩm. Hình thức tác phẩm đẹp là khả năng xây dựng được những hình tượng nghệ thuật sinh động, độc đáo, hấp dẫn. Là khả năng kết cấu tác phẩm chặt chẽ, hợp lí. Là nghệ thuật sử dụng ngôn từ điêu luyện… Nội dung, hình thức tác phẩm đẹp không chỉ đem lại cho người đọc những rung cảm tham mĩ mà còn làm cho con người thêm mến yêu cuộc sông, thêm khao khát hưởng tối những gì dẹp đẽ, tốt lành nhất của cuộc đời. Cho nên, niềm vui của nhà văn chán chính là được làm người dẫn dường cho bạn đọc đến với xử sở của cái đẹp. “Cái đẹp sẽ cứu vớt con người” (Đốt-xtôi-ép-xki). *Xứ sở của cái đẹp trong “Lặng lẽ Sa Pa”của Nguyễn Thành Long
*Xứ sở cái đẹp trong “Sang thu” của Hữu Thinh
Kết bài
|