Địa lão thiên hoang nghĩa là gì

Văn án:

Gặp lại thư cẩn kia một khắc, an nhàn tâm phảng phất đình chỉ nhảy lên. Đã từng lời thề còn tại bên tai, hết thảy lại đã giây lát thành không.

Chung quy là niên thiếu không hiểu tình yêu, mà nay, ngươi có không cho ta cơ hội?

Thư cẩn một bước một cái bẫy, an nhàn nhảy vào lại vui vẻ chịu đựng, như ngươi phúc hắc, ta nguyện tiểu bạch, bị ngươi “Khi dễ”, cam tâm tình nguyện.

Bỉ năm đậu khấu, ta hứa ngươi địa lão thiên hoang; sáng nay nhược quán, ngươi buồn cười ta sông cạn đá mòn?

Ưu thương cam tâm tiểu bạch an nhàn, có không vãn hồi bị thương luyện liền phúc hắc thư cẩn? Đã từng không giải quyết được gì tình yêu, sẽ là một cái không giải quyết được gì kết cục sao?

Tag: Đô thị tình duyên yêu sâu sắc gương vỡ lại lành

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: An nhàn, thư cẩn ┃ vai phụ: ┃ cái khác:

Nhuyễn kiệu thức dậy rất cẩn thận. Còn là xúc động miệng vết thương, bỗng dưng tỉnh lại, thấy trắng bệch đông dương bị kiệu mành lự thành một loại ấm áp nhan sắc. Thôi trừng ngồi ở cửa sổ biên —— thật lớn cỗ kiệu, bỗng nhiên xẹt qua một tia cảm thán —— thôi trừng ngồi ở cửa sổ biên, cách giáng sa mành, đang xem phố cảnh.

Kia thân ảnh bị tà dương cắt thành đời đời kiếp kiếp thoát khỏi không được đau lòng. Mộc thiên phong thử đi duỗi tay nắm chắc, một chút một chút, một chút một chút, rốt cuộc nắm lấy gác ở giường nệm thượng cái tay kia. Kia nhỏ dài mà mềm mại ngón tay thượng, tựa hồ có một tia rung động, nhưng bên cửa sổ người cũng không có quay đầu lại.

“Sư muội…… Xin lỗi!”

Vẫn là không có quay đầu lại. Có lẽ lúc này một cái hữu lực nắm chặt càng hơn với thiên ngôn vạn ngữ, mộc thiên phong dùng sức mà thu nạp năm ngón tay. Giáng sa phía sau rèm, thôi trừng nước mắt bóp chế không được lăn xuống xuống dưới.

Cái dạng gì xin lỗi có thể so được với như vậy một cái vô lực trảo nắm.

Chậm rãi quay lại đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ xuôi tai thấy hắn nói: “Xin lỗi…… Làm ngươi khổ sở……”

Nước mắt khai áp dạng đảo lạc ra tới. Thôi trừng thất thanh khóc rống. Mộc thiên phong nỗ lực mà dương xuống tay, đi mạt nàng nước mắt. Kia nước mắt lại căn bản mạt không xong, từ khe hở ngón tay gian thao thao mà rơi. Nhưng vẫn là muốn mạt. Phí công mà mạt, phí công mà an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc.”

Sau lại, rốt cuộc nghĩ ra một câu, mình đầy thương tích tuổi trẻ nam nhân nhu hòa giọng nói, nói: “Đừng khóc, cũng may…… Cũng may chúng ta còn có địa lão thiên hoang.”

Đúng vậy, may mà còn có địa lão thiên hoang.

Ta cùng với ngươi, cộng nơi đây ông trời hoang.

Tag: Bố y sinh hoạt

Your browser isn’t supported anymore. Update it to get the best YouTube experience and our latest features. Learn more

Remind me later

Địa lão thiên hoang 地老天荒 Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.Người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà lại bi thương tới cực điểm cũng hay dùng từ này.[Cái này mình lấy từ giải thích thành ngữ TQ của nhà hanguyet2012]

[Đã chỉnh sửa từ chương 1-12]

Mục lục

Chương 1, Chương 2, Chương 3, Chương 4Chương 5, Chương 6, Chương 7, Chương 8Chương 9, Chương 10, Chương 11, Chương 12Chương 13, Chương 14, Chương 15, Chương 16Chương 17, Chương 18, Chương 19, Chương 20Phiên ngoại 1, Phiên ngoại 2


Bạn đang xem: Thiên hoang địa lão nghĩa là gì

Share this:


Like this:

Số lượt thích Đang tải...Điều hướng bài viết← Previous postNext post →

Blogs I Follow

MetaThư việnThánh địa bí mật33260 hits

Bình luận mới nhất

.:LoveMoschino:. trong Let Destiny leads you the way…

.:LoveMoschino:. trong Thiên hoang địalão

tamtamlovetvxq trong Honey – Chương27

NhImxuxu trong Như quả đích sự[MinHo]

tamtamlovetvxq trong Như quả đích sự[MinHo]

Xem thêm: Nghĩa Của Từ Im Lặng Là Gì, Không, Đó Là Quyền Năng Của Kẻ Thông Minh!

Blog tại tamquoccola.com.com.


Nhà mèo hoang
Lam Nhã Cư - 蓝雅居

Những người có tình, xin hãy cho tìm thấy nhau.


Diamondking

[・ω‿‿


Ám Dạ Cung

Bởi bao điều phù phiếm đâu bằng một thoáng môi mềm


Duy Ngã

– 明 瑛 –


cuopbienmap

cubi ♥ 윤재


LIÊU LAM
Kaori Phủ

Nguyện đổi giang sơn lấy một tấm chân tình


Nhà của Bông

Con người trong cả một đời dù sao cũng phải làm vài chuyện khiến bản thân hối hận, như thế đời mới hoàn chỉnh.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Những lời thề chân trời góc bể, những lời hẹn biển cạn đá mòn. Cặp tình nhân nào cũng từng thề hẹn nhưng có mấy ai thực sự đi trọn con đường”. Tình yêu là gì? Tình yêu là chia sẻ, là tha thứ, là mong người mình yêu được hạnh phúc, tình yêu cũng là mối hận trăm năm khắc sâu vào tìm khi bị tổn thương. Tiểu thuyết Chân trời góc bể của Diệp Lạc Vô Tâm mà tôi đọc gần đây mang lại khá nhiều dư âm về cặp nam nữ chính vì hiểu lầm trong quá khứ mà dẫn tới đau khổ triền miên mãi về sau nhưng trái tim họ vẫn chung nhịp đập của yêu thương và hướng về nhau, chỉ là không nhận ra.

Thuở ấu thơ, lúc niên thiếu, anh là Trần Lăng của cô, một lòng một dạ luôn hướng về cô hết mực cưng chiều, chưa bao giờ nổi giận, chỉ cần cô muốn, anh đều đồng ý cả. Thời gian cứ trôi, vật đổi sao dời, xa cách nhau nhưng trong trái tim anh, Diêu Băng Vũ luôn tồn tại, còn cô, mỗi lần gặp lại, anh luôn phải giới thiệu: “Anh là Trần Lăng. Anh là Trần Lăng…”. Cuộc đời vốn luôn thiên biến vạn hóa, hôm nay có thể ta tồn tại, ngày mai biết đâu trái đất diệt vong, khó có thể biết trước, sợi dây số phận dường như định sẵn chia cách hai người họ, mỗi người một ngả, liệu có phải chỉ để thử thách họ thôi không?

Khi cô đã vào đại học, tưởng sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại anh, rồi một ngày nhận được cuộc điện thoại, anh đã tìm được cô, chỉ vì một câu: “Em nhớ anh…” mà Trần Lăng vượt vạn dặm tìm đến bên cô, ở bên cạnh cô, như đôi chim uyên ương nguyện thề sống chết cũng không lìa cành, tận hưởng hạnh phúc dư vị ngọt ngào của tình yêu mà không biết thế sự xoay quanh đang nổi giông bão.

Tới khi bão tố ập xuống, chiếc tổ xuất hiện lỗ thủng, đôi chim uyên ương mới biết hoảng sợ. Ai đó từng nói: “Phụ nữ trong tình yêu luôn ích kỷ và không thích sẻ chia, tâm hồn luôn nhạy cảm và sợ hãi”. Tôi cho là câu nói đó đúng, Băng Vũ đã quá nhạy cảm khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Trần Lăng, mất lòng tin ở nơi anh mà lựa chọn rời xa khi biết anh có vợ chưa cưới. Tôi luôn nghĩ có phải Băng Vũ yêu chưa đủ sâu nên mới sợ hãi và không tin tưởng. Nhưng không phải, vết thương của tuổi thơ thiếu tình yêu gia đình, yêu quá nhiều nên mong muốn cho người mình yêu hạnh phúc, quyết ý rời xa để anh có thể ngoặt sang con đường thành công, không có khổ đau, dằn văt.

5 năm trôi qua, Băng Vũ sinh cho Trần Lăng một đứa con mà anh không biết, suốt khoảng thời gian cô đã đổi việc tới 16 lần, vất vả gắng gỏi vì con, vì tình yêu với Trần Lăng còn sâu, đậm cô giữ mình không vấy bẩn. Nhưng tất cả đều sụp đổ và tan vỡ khi cô gặp phải ông chủ mới – Lâm Quân Dật, vị sếp đẹp trai, trẻ tuổi mà tài năng. Người ấy giống Trần Lăng của cô, chỉ khác Trần Lăng của cô ôn hòa, dịu hiền, nụ cười tỏa sáng, còn người ấy có đôi mắt sắc lạnh như dao găm, nụ cười khinh miệt luôn hiển hiện trên môi. Dù biết không phải là anh, cô vẫn vô thức nhìn về hướng Lâm Quân Dật tìm kiếm bóng dáng nhớ về anh, không hề biết rằng đó là một sự cám dỗ chết người, nguy hiểm cận kề.

Nhiều năm trước, anh là Trần Lăng, còn hiện tại anh là Lâm Quân Dật, anh nhận ra cô, trái tim anh khao khát được ôm cô vào lòng, trái tim đóng băng bao năm qua một lần nữa bùng cháy thành ngọn lửa thiêu đốt tâm can anh, cháy xé toàn thân, đau đớn buốt tận xương tủy. Rồi không kiềm chế được dục vọng, anh cưỡng bức cô thô bạo như một con thú, để lại trên người cô biết bao vết thương, dùng những thủ đoạn đê tiện bần hèn để giữ cô ở bên mình. Anh biết cô đau nhưng nỗi đau thể xác sao có thể sánh được với nỗi đau tinh thần, anh còn có một vết thương đau hơn cả, vết thương còn rỉ máu khoét sâu tận trong tim.

Hai người họ trong một cuộc chiến thù hận, tình yêu nảy nở lúc nào không hay. Có lẽ hai người bọn họ đều ngỡ mình là người thắng cuộc, chỉ khi đêm khuya, nỗi đau càng thêm xót xa, tự mình phải gặm nhấm nỗi đau ấy mới nhận ra họ đều đã thua cuộc. Số phận luôn không báo trước, đặt sẵn những hố gai đợi họ sa xuống khiến họ chịu tổn thương mà vẫn không dừng lại, càng tiếp tục tác động và ăn sâu, khiến vết thương ngày một sâu hơn, giằng xé trong cơn vần vũ quyết không buông tha. “Thật ra, không phải yêu chưa tới, không phải tình chưa sâu mà do họ không đủ vững lòng trước hiện thực nghiệt ngã”.

Trong một cuốn sách khác của Diệp Lạc Vô Tâm, chị từng viết: “Con người trong cả một đời dù sao cũng phải làm vài chuyện khiến bản thân hối hận, như thế cuộc đời mới hoàn chỉnh”. Sinh mệnh sau bao thăng trầm cũng đến cao trào, tình yêu được thử thách như viên ngọc trai sau bao quá trình hình thành, gọt rũa đã sáng bóng và quý hiếm vô ngần. Băng Vũ đã nhận ra tình yêu của mình với Quân Dật, biết được sự thật anh còn là Trần Lăng năm nào, tình yêu vì thế mà càng thêm đậm sâu, nồng cháy.

Còn anh, biết được cô sinh cho mình đứa con gái đáng yêu, tình yêu đã khắc cốt ghi tâm, yêu cô hơn cả sinh mạng của bản thân. Vì cô mà xây nên căn biệt thự riêng biệt bên bờ biển theo thiết kế của ba anh trước khi ông mất và mang tên “Chân trời góc bể”, với ước muốn: “Anh nguyện cùng em đi tới nơi chân trời góc bể, không bao giờ xa nhau…”.

Hạnh phúc đã trong tầm tay, hai người họ đứng sát bên nhau, nở nụ cười hạnh phúc, chào đón những đứa con mới sắp chào đời. Quá khứ đau khổ đã vứt bỏ ở nơi xa tận cùng đáy biển, giờ đây chỉ có mãn nguyện mà thôi. Dẫu biển cạn đá mòn, trời long đất lở, thiên hoang địa lão, vẫn nắm chặt tay đi đến tận cùng thế giới.

Bài viết của Nhất Tiếu Hồng Trần đăng trên báo điện tử Ngoisao.net ngày 11/12/2012. Link: Chân trời góc bể.

Video liên quan

Chủ Đề