Cảm nhận nhân vật Phùng trong đoạn cuối

Phân tích đoạn cuối chiếc thuyền ngoài xa của nhà văn Nguyễn Minh Châu để cảm thu được đằng sau vẻ đẹp của bức tranh Chiếc thuyền ngoài xa lại là sự thật nghiệt ngã và những nghịch cảnh ngang trái của cuộc đời. Hãy tham khảo với viknews ngay bên dưới nhé !

Cảm nhận nhân vật Phùng trong đoạn cuối
Top 6 bài phân tích đoạn cuối chiếc thuyền ngoài xa hay sâu sắc

Dưới đây là hướng dẫn Dàn ý phân tích đoạn cuối chiếc thuyền ngoài xa chi tiết đầy đủ nhất hãy cùng tham khảo ngay bên dưới để làm bài tập nhé :

Cảm nhận nhân vật Phùng trong đoạn cuối
Dàn ý phân tích đoạn cuối chiếc thuyền ngoài xa

1. Mở bài

  • Giới thiệu tác giả Nguyễn Minh Châu, tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa và đoạn cuối của tác phẩm.
  • Xem xét: học trò tự chọn lọc cách dẫn mở bài trực tiếp hoặc gián tiếp tùy thuộc vào năng lực của bản thân.

2. Thân bài

a. Vẻ đẹp của bức ảnh 5 đấy

  • Bức ảnh 5 đấy là cảnh con thuyền kéo lưới đang tiến vào bờ, vài bóng người im phăng phắc, từ đường nét tới ánh sáng đều hài hòa và đẹp, 1 vẻ đẹp thật dễ ợt và toàn bích → cái thiện, mĩ, thấy tâm hồn mình như được tẩy rửa, phát triển thành trong trẻo, tinh khôi bởi cái đẹp hài hòa, lãng mạn của cuộc đời.
  • Nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy là câu chuyện của gia đình làng chài: gã thuyền chài lôi vợ mình lên bờ đánh đập mọi rợ, vừa đánh vừa hết lời nhiếc mắng, nguyền rủa.

→ Phùng đắng cay trông thấy rằng, đằng sau cái vẻ đẹp toàn bích, toàn thiện kia là những điều vô cùng trái ngang, xấu xa và những nghịch cảnh ngang trái của cuộc đời.

b. Câu chuyện của người phụ nữ làng chài từ sau bức ảnh đấy

  • Khi đứng trước quan tòa, vị chánh án khuyên bà bỏ chồng, bà van nài “quý tòa bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được nhưng mà đừng bắt con bỏ nó”. Bà cam chịu, nhẫn nhịn vì con, muốn con có 1 gia đình và nuôi chúng nó khôn béo.
  • Sự cam chịu, nhẫn nhịn của bà bắt nguồn từ tình mến thương con vô bến bờ. Thương con, chị ko muốn con chứng kiến cảnh bạo hành nên xin chồng đánh trên bờ, gửi thằng Phác lên rừng, chị cảm thấy có tội với nó lúc vì thương chị nhưng mà nó hận bố nó.
  • Bà tinh thần được thiên chức của người nữ giới và quy luật nghìn đời của tạo hóa: “Ông trời sinh ra người phụ nữ là để đẻ con và nuôi con cho tới lúc khôn béo”.

→ Người phụ nữ là tượng trưng nghệ thuật gây ám ảnh cho Phùng và cũng là thông điệp nhưng mà Nguyễn Minh Châu muốn truyền tải tư tưởng nhân đạo qua tác phẩm.

3. Kết bài

  • Khái quát lại vẻ đẹp của bức ảnh, hình ảnh người phụ nữ làng chài và nội dung, ý nghĩa của tác phẩm.

Hướng dẫn Sơ đồ phân tích đoạn kết chiếc thuyền ngoài xa mới nhất chi tiết nhất hãy cùng tham khảo dưới đây nhé :

Cảm nhận nhân vật Phùng trong đoạn cuối
Sơ đồ phân tích đoạn kết chiếc thuyền ngoài xa

Nguyễn Minh Châu (1930-1989) là người ko dừng trằn trọc về số mệnh quần chúng và phận sự của nhà văn. Bằng nhiệt huyết và tài năng, bằng khát vọng chân chính và tinh thần được đề nghị phải đổi mới tư duy văn chương, ông đã biến thành “người mở đường tinh nhanh và tài năng” cho công công cuộc đổi mới văn chương giang sơn từ sau 5 1975. “Chiếc thuyền ngoài xa” được Nguyễn Minh Châu sáng tác 5 1983, in lần đầu trong tập “Bến quê” (1985) sau ấy được tác giả lấy làm tên chung cho hợp tuyển truyện ngắn in 5 1987. Truyện ngắn này là 1 trình bày tài năng và khả năng nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu trong thời gian đổi mới: hướng nội, khai thác thâm thúy số mệnh tư nhân và thân phận con người trong cuộc sống đời thường. Đoạn kết tác phẩm đã để lại những ấn tượng thâm thúy trong lòng người đọc.

Cảm nhận nhân vật Phùng trong đoạn cuối
Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 1

Tấm ảnh Phùng đã chụp đã chụp được là cảnh chiếc thuyền lưới vó đang tiến vào bờ. “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. “Vài bóng người béo lẫn trẻ em ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ”. Cảnh thật ảo huyền, tinh khôi, thuần khiết như “1 bức tranh mực tàu của 1 danh họa đời cổ”. Tất cả quang cảnh đấy được nhìn qua 1 cái mắt lưới và tấm lưới nằm giữa 2 gọng vó xuất hiện dưới 1 hình thù hệt nhau 1 cánh dơi.

Tấm ảnh được bổ sung vào bộ lịch 5 đấy và góp phần tăng lên uy tín cho tác giả của tấm ảnh: “trưởng phòng rất chấp thuận”. Tấm ảnh “chiếc thuyền ngoài xa” có trị giá nghệ thuật cao, được mọi người tình thích, “được treo rất nhiều nơi nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật”. Không những thế, nó còn có trị giá lâu bền “chẳng những cho bộ lịch 5 đấy nhưng mà mãi mãi về sau” Có thể nói cách khác, tấm ảnh đấy cũng được treo trong những phòng khách quyền quý của những người sành điệu. Sự bình chọn cao đấy xứng đáng với công huân nhưng mà Phùng đã bỏ ra để “mai phục” nhiều ngày mới chộp được nó. Ấy là vẻ đẹp nhưng mà có lúc cả đời Phùng chỉ nắm bắt được 1 lần. Những người tình nghệ thuật trân trọng tấm ảnh đấy cũng là điều dễ hiểu. Song, có lúc họ là những người tình nghệ thuật thuần túy, cảm nhận cái đẹp trên phương diện của 1 tấm ảnh toàn bích, đáng thưởng thức, đáng treo ở những nơi quyền quý nhất. Và người nào đã sưu tầm được nó, chắc hẳn đã kiêu hãnh rất nhiều. Nghệ thuật là vô giá! Tác phẩm nghệ thuật chỉ có trị giá lúc nó đề đạt hiện thực đời sống.

Nhưng đối với Phùng (hay nói cách khác, đối với Nguyễn Minh Châu) chưa hẳn là tương tự. Tuy chụp được tấm ảnh toàn mĩ nhưng mà hình như tâm cảnh của Phùng vẫn còn nhiều băn khoăn, day dứt. Bởi vì Phùng còn nhận ra từ tấm ảnh, đằng sau tấm ảnh, những hình ảnh khác. Ấy là hình ảnh của những con người khốn khổ. Phùng là tác giả, người thông minh ra tác phẩm nghệ thuật nhưng mà Phùng lại ko nhìn lướt, nhìn nông cạn như 1 số người thưởng thức. Có thể nhiều người chỉ nhìn hình thức thấy nó đẹp, thích, trằm trồ khen ngợi 1 đôi câu… rồi lãng quên! Còn Phùng “mỗi lần ngắm kĩ”, tức là anh đã hơn 1 lần ngắm kĩ, rồi lại “nhìn lâu hơn”. Điều ấy nói lên, đằng sau tấm ảnh, vẫn còn có điều gì khiến anh trằn trọc.

Vẻ đẹp nghệ thuật gợi lên từ tấm ảnh:

1 điểm nữa, Nguyễn Minh Châu cũng khiến cho người đọc chẳng thể bỏ lỡ trong cách nhìn lại tấm ảnh của Phùng “tuy là ảnh đen trắng nhưng mà mỗi lần ngắm kĩ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của ánh sương mai”. Ấy là ấn tượng đặc thù về hiệu ứng màu sắc của Phùng khi chụp ảnh, là niềm hoan hỉ lúc anh phát xuất hiện vẻ đẹp tuyệt đỉnh của ngoại cảnh. Cũng là màu sắc trình bày niềm tin vào ngày mai của gia đình hàng chài nghèo nàn, đầy nghịch lí sống trên chiếc thuyền đấy. Phcửa ải chăng tác giả muốn nói sau lúc tước bỏ mọi lớp sơn hào nhoáng bên ngoài, cái chất thật của cuộc đời lúc xuất hiện chỉ là 2 màu đen trắng. Nhưng nó ko hoàn toàn xám xịt, hay khuất tất khiến cho người ta cảm thấy rầu rĩ, nhưng mà lúc để hết tâm não nhìn ngắm, người ta vẫn có thể phát xuất hiện những điểm hồng nào ấy. Chẳng qua là màu hồng kia bị che giấu bởi muôn nghìn cái lùng nhùng, rắc rối của cuộc đời – cũng như cuộc đời âm thầm, vô danh của người nữ giới hàng chài kia tưởng như ko có gì đáng nói nhưng mà thật ra, 1 cách ngẫu nhiên, Phùng đã phát hiện ở chị những phẩm giá đáng quý khiến anh phải suy ngẫm rất nhiều và chỉnh sửa quan niệm về con người và cuộc sống.

Vẻ đẹp cuộc sống đời thường sau tấm ảnh:

Hình ảnh người phụ nữ hàng chài “cao béo với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm” cứ hiện lên trong sự gợi nhớ của Phùng sau lúc ngắm nhìn vẻ đẹp của bức ảnh. Điều ấy cho thấy Phùng luôn bị ám ảnh bởi cuộc sống của gia đình hàng chài, đặc thù là số mệnh đáng thương của những người nữ giới ở lãnh hải này. Ấy là người mẹ giàu đức hi sinh và thấu hiểu lẽ đời. 1 nữ giới vẫn giữ được vẻ đẹp truyền thống của người Á Đông là biết nhẫn nhịn, biết hi sinh bản thân vì gia đình, chồng con. Người nữ giới hàng chài nghèo nàn vừa phải lo cái ăn, cái mặc cho 1 lũ con, vừa bị chồng đánh liên hồi “3 ngày 1 trận nhẹ, 5 ngày 1 trận nặng”. Cái khổ, cái nghèo của chị xuất hiện trong hình trạng “tấm lưng áo bạc phếch, rách rưới, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ mỏi mệt, đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm”. Hình ảnh nhẫn nhục, cam chịu của chị lúc bị chồng đánh, chẳng hề kêu lên 1 tiếng, ko chống trả, cũng ko tìm cách chạy trốn. Ngoài ra, còn thằng Phác, chị nó, và cả lão con trai cục kịch, vũ phu. Ấy là những mảnh đời khốn khổ, nhưng mà để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm não Phùng vẫn là hình ảnh người nữ giới hàng chài. Chị là đại biểu cho những kiếp công nhân khó nhọc trăm chiều. Hạnh phúc trong cuộc đời họ là những điều rất đơn sơ, giản dị nhưng mà chẳng hề bao giờ cũng có được. Hạnh phúc của chị là những khi được ngắm nhìn “đàn con chúng nó được ăn no”, vợ chồng con cái “hòa thuận vui vẻ”, dẫu ấy là những thú vui hiếm hoi trong cuộc đời nhiều đắng cay, nghiệt ngã của chị.

Nghịch lí của đời sống

Cuộc đời họ tầm thường, âm thầm, vô danh ko người nào biết tới nhưng mà họ là cộng đồng, là thành phần đại hầu hết của cư dân trên mặt đất nầy “bàn chân chị dẫm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông”. Họ chính là đám đông đã bám cội rễ trên trên hành tinh nầy từ thuở có nhân loại. Nhưng khổ nỗi, đám đông đấy hình như lạ lẫm với những bức ảnh tuyệt mĩ trình bày cuộc sống của họ, nói cách khác, tấm ảnh nghệ thuật “chiếc thuyền ngoài xa” đẹp như mơ ấy chỉ là cái vỏ hình thức, đằng sau nó còn có những cuộc sống rách rưới, nghèo đói. Tấm ảnh đấy vẫn cứ nằm bất động ở 1 nơi quyền quý trong những gia đình sành nghệ thuật! Và đằng sau bóng vía nhấp nhoáng ẩn hiện của người nữ giới này là trái tim nhân đạo của người nghệ sĩ. Bởi lẽ thật cảm phục làm sao lúc 1 người ít học, quanh 5 bị chồng đày đọa nhưng mà vẫn nhìn nhận hành động ác nghiệt của chồng với tấm lòng bao dong, khoan dung, vẫn suy xét mọi vấn đề hợp lí, có tình.

Niềm tin vào con người:

Phùng thấy người phụ nữ đấy bước ra khỏi tấm ảnh “bước những bước chậm rì rì, bàn chân giậm trên mặt đất, hòa lẫn trong đám đông…”. Những bước đi kiên cố và hòa lẫn vào đám đông của người phụ nữ hàng chài trình bày niềm tin của Phùng về sự hòa nhập của họ trong hành trình đi lên của cuộc sống.

Mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc sống:

Nghệ thuật xuất hành từ cuộc sống. Nhưng cuộc sống chẳng hề khi nào cũng có vẻ đẹp lí tưởng như nghệ thuật. Điều này ko mới. Cách ta hơn 6 mươi 5, Nam Cao chẳng đã từng nói “Nghệ thuật ko cần phải là… ko nên là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau buồn kia, thoát ra từ những kiếp lầm than…” (Trăng sáng – 1943). Người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng bị ám ảnh mỗi lúc nhìn lại tấm ảnh, vì có thể anh nghĩ rằng tấm ảnh ấy quyền quý quá, cách biệt quá với cuộc sống của những công nhân nghèo nàn kia. Nó chỉ là cái vỏ bọc của những mảnh đời xấu số nhưng mà những người ko trực tiếp chứng kiến như anh thì sẽ ko bao giờ cảm thu được 1 cách đầy đủ đằng sau tấm ảnh kia chứa đựng những gì. Giữa nghệ thuật và cuộc sống vẫn còn 1 khoảng cách. Anh muốn thấu hiểu, san sớt, thông cảm nhiều hơn với nỗi đau của người khác bằng tất cả tấm lòng, thành ra nhưng mà anh “ngắm kĩ” rồi lại “nhìn lâu hơn”, Phùng muốn đào bới những gì trong 1 tấm ảnh rất không xa lạ của chính mình? Âu ấy cũng là cái tâm của người ham mê nghệ thuật. Có nhẽ thành ra nhưng mà Phùng hình như còn muốn làm điều gì xa hơn, chi tiết hơn chăng để cho nghệ thuật gắn liền với cuộc đời. Bằng ko thì tấm ảnh đẹp như 1 giấc mơ ấy mãi mãi vẫn là Chiếc thuyền ngoài xa!

Quan niệm về nghệ thuật của nhà văn:

Những ấn tượng của Phùng đã trình bày ý kiến nghệ thuật của tác giả: nghệ thuật chẳng thể cách biệt với hiện thực mệt nhọc, cay cực của con người. Nghệ thuật phải dành dành đầu tiên đầu tiên cho con người, phải góp phần giải phóng con người khỏi sự tù đày của nghèo đói, tối tăm và bạo lực. Người nghệ sĩ phải có tấm lòng biết trằn trọc về số mệnh; phải nhìn cuộc đời thâm thúy, đa chiều, ko giản đơn, đơn giản và và phải can đảm nhìn thẳng vào hiện thực. Không những vậy, 1 tác phẩm nghệ thuật chân chính phải là tác phẩm trình bày được chiều sâu, thực chất của hiện thực đằng sau cái bề ngoài đẹp tươi, lãng mạn. Để làm được điều ấy yêu cầu người nghệ sĩ phải có cái nhìn đa chiều, thâm thúy, toàn diện về hiện thực, phải có sự trải nghiệm và công đoạn lao động nghệ thuật nghiêm chỉnh, khó khăn.

Truyện được xây dựng theo lối kết cấu vòng tròn: mở màn là đi tìm ảnh, chấm dứt là ngắm nhìn ảnh nhưng mà ngẫm nghĩ, chiêm nghiệm nhằm nhấn mạnh tính triết lí của truyện. Giọng văn trầm lắng, suy tư, nhiều dư vị, nhiều liên tưởng bất thần

Đoạn kết ko chỉ khép lại câu chuyện nhưng mà còn mở ra 1 hướng mới cho số mệnh của con người. Đoạn kết đã tổng hợp lại toàn thể ý đồ của tác giả cho những suy ngẫm thâm thúy về cuộc đời, về nghệ thuật. Ấy là cái nhìn đa chiều, ở các cự li không giống nhau, để phát xuất hiện thực chất sau bề ngoài của cuộc sống và con người. Phcửa ải chăng sau câu chuyện rất buồn này, trái tim nhân từ của Nguyễn Minh Châu vẫn ấm áp niềm tin vào cuộc sống, trân trọng vẻ đẹp của tuổi thơ, của tình mẫu tử, sự dũng cảm và tấm lòng bao dong của người nữ giới? Ấy chẳng hề là vẻ đẹp chói chang, hào nhoáng nhưng mà là những hạt ngọc khuất lấp, lẫn trong cái lấm láp, lam lũ của đời thường.

Chiếc thuyền ngoài xa là tên 1 truyện ngắn của nhà văn Nguyễn Minh Châu viết về đề tài đời sống thường ngày, được sáng tác sau công đoạn 1975. Thông qua 1 chuyến đi của 1 nghệ sĩ nhiếp ảnh để tìm đến những vẻ đẹp chân thật của nghệ thuật, nhà văn đã nói đến tới sợi dây gắn kết của văn chương và những hiện thực của cuộc sống. Đặc trưng, đoạn cuối trong tác phẩm để lại trong lòng người đọc những trị giá bài học thâm thúy trong đời thực.

Cảm nhận nhân vật Phùng trong đoạn cuối
Phân tích đoạn cuối Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 2

Sau giây phút bắt gặp được hình ảnh chiếc thuyền đang tiến vào bờ, được suy tôn vẻ đẹp nên nhờ 1 bầu ko gian rộng mở của đại dương và ánh sáng sớm mai của nắng mặt trời. “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. Cảnh sắc ảo huyền, tinh khôi được tô điểm cả những hoạt động, nét sống của con người với “vài bóng người béo lẫn trẻ em ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum”.

Sau lúc chấm dứt chuyến đi, cùng 1 câu chuyện đời được kể bởi người phụ nữ làng chài, tác giả đã bổ sung vào bộ lịch 5 đấy bằng hình ảnh của chiếc thuyền ngoài xa. Tấm ảnh ấy được trưởng phòng rất chấp thuận, “được treo nhiều nơi nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật”. Họ ra công suy tôn, suýt xoa vẻ đẹp mờ ảo được nhận ra trong khung hình nhưng mà không phải biết được phía sau xuất xứ của bức ảnh đấy đã có những điều gì xảy ra ngoài xã hội. Đối với những người tình nghệ thuật, giống như anh Phùng, họ sống cả đời cũng chỉ để mong muốn khát khao được ngắm nhìn, bắt gặp những khung hình nghệ thuật xuất sắc tương tự.

Thế nhưng mà, trong bộ ảnh hình như ko có gì đáng chê trách, Phùng vẫn có những chút băn khoăn, gợn lòng vì thực tiễn những gì anh đã chứng kiến trong chuyến đi công việc đã khiến anh có phần hụt hẫng. “Quái lạ, tuy là ảnh đen trắng nhưng mà mỗi lần ngắm kỹ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của ánh sương mai khi bấy giờ tôi nhận ra từ bãi xe tăng hỏng, và nếu nhìn lâu hơn, bao giờ tôi cũng thấy người phụ nữ đấy đang bước ra khỏi tấm ảnh, ấy là 1 người phụ nữ lãnh hải cao béo với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm. Mụ bước những bước chậm rì rì, bàn chân dậm trên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông.”

Tuy là người chụp nên tấm hình ấy, nhưng mà Phùng vẫn luôn dành biết bao thời kì, tâm khảm nghĩ suy về người phụ nữ hàng chài với “tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm”. Anh luôn tưởng sau lúc giành được hợp nhất, độc lập quốc gia, quần chúng đã có được cuộc sống no ấm hạnh phúc hơn… thế nhưng mà ở nơi đây, 1 cuộc sống khem khổ, lam lũ, bữa đói bữa no cùng những trần đòn roi của người chồng vũ phu vẫn đang tiếp tục mỗi ngay trên bờ biển.

Còn có biết bao lăm người nữ giới khác cũng phải chịu chung số mệnh như thế. Kế bên cuộc đời của người con trai kệch cỡm, cùng người phụ nữ mỏi mệt đấy, tác giả còn nhận ra 1 vòng đời lẩn quẩn của thằng Phác, con gái của cặp vợ chồng miền biển đấy.

Thế nhưng mà, gạt bỏ lại tất cả nỗi đau buồn, túng nghèo, có những khi họ vẫn bằng lòng, mỉm cười với hạnh phúc đấy, vì họ tin rằng ấy là nơi họ có thể tìm được 1 chỗ dựa lúc mệt mỏi.

Cũng phê duyệt đoạn kết đấy, tác giả còn muốn cởi bỏ 1 lớp màng hào nhoáng về những sự thực của cuộc sống. Chẳng phải là ánh sương hồng sớm mai làm ngất ngây lòng người, nhưng mà phía sau ấy còn là những mảnh đời “ đen trắng”. Nó ko hoàn toàn xám xịt, hay khuất tất nhưng mà vẫn làm cho người ta ám ảnh, không thể thoát khỏi những băn khoăn, lo nghĩ. Tấm ảnh vẫn nằm ấy, ngay ngắn trên vách tường nhưng mà Phùng vẫn nhận ra người phụ nữ đấy ra khỏi tấm ảnh với “bước chân chậm rì rì, bàn chân giậm trên mặt đất, hòa lẫn trong đám đông…”. Dù cuộc sống tư nhân cuộc đời họ như thế nào, thì lúc ra ngoài xã hội, người phụ nữ đấy vẫn rất vững vàng, tự tin hòa nhập và tiếp diễn hành trình cuộc sống của mình. 1 cuộc đời âm thầm, vô danh của người phụ nữ hàng chài đã vô tình tạo điều kiện cho tác giả cùng những đọc phải suy ngẫm, xét soi lại bản thân những tính cách và phẩm giá cần có của con người.

1 vẻ đẹp xuất sắc của tự nhiên cũng chẳng thể nào sánh được vẻ đẹp truyền thống của người nữ giới đấy. 1 người nữ giới luôn nhẫn nhịn, biết hi sinh cho bản thân, gia đình, con cái. Dù đớn đau họ cũng ko than phiền, chống trả nhưng mà vẫn tiếp diễn chịu đựng.

Những đức tính đấy đã được tôi rèn, rèn giũa từ cuộc sống của công nhân khó nhọc, cay đắng.

Xong xuôi câu chuyện, Nguyễn Minh Châu đã như đóng 1 dấu ấn vào trong lòng người đọc bằng những hình ảnh thật đẹp và những triết lý của cuộc sống. Cuộc sống ko chỉ toàn là 1 màu hồng, sống trong đời cần phải biết mở mang tầm mắt ra muôn nơi, dừng than phiền về cuộc sống và phải biết nỗ lực, quyết tâm và biến thành những con người tốt đẹp hơn.

Chiếc thuyền ngoài xa là 1 trong những truyện ngắn tuyệt vời nhất của Nguyễn Minh Châu. Truyện ngắn này được trích trong hợp tuyển truyện “Bến quê” (1985). Truyện ngắn đã trình bày tài năng và khả năng nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu trong việc khắc họa rõ nét đời sống và thân phận con người trong cuộc sống đời thường. Bài viết dưới đây sẽ phân tách đoạn cuối tác phẩm chiếc thuyền ngoài xa cho các bạn cùng biết nhé!

Cảm nhận nhân vật Phùng trong đoạn cuối
Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa ngắn gọn

Điểm nổi bật của đoạn kết chính là tấm ảnh nhưng mà Phùng đã chụp được, ấy là cảnh chiếc thuyền lưới vó đang tiến vào bờ. Dưới con mắt của người đọc thì quang cảnh đấy hiện lên thật đẹp và mĩ mãn. “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, loè nhoè vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. 1 quang cảnh tương tự làm cho bất kỳ người nào nhận ra cũng phải thốt lên rằng cảnh này đích thực quá đẹp.

Tấm ảnh này đã được bổ sung vào bộ lịch 5 đấy. Tấm ảnh ấy rất được trưởng phòng ưng ý, “được treo nhiều nơi nhất trong các gia đình sành nghệ thuật”. Tuy nhiên phía sau xuất xứ bức ảnh ấy chẳng người nào biết và cũng chẳng người nào muốn ân cần, chỉ có Phùng biết nhưng mà thôi. Nhưng đối với những người say mê nghệ thuật thì họ chỉ cần như thế là đủ, họ chỉ muốn được ngắm nhìn quang cảnh xuất sắc tương tự ít ra 1 lần trong đời.

Dù là người chụp ấy nhưng mà Phùng vẫn băn khoăn, trằn trọc về người phụ nữ hàng chài. Phân tích đoạn cuối của tác phẩm chiếc thuyền ngoài xa ko chỉ thuần tuý là phân tách tấm hình chụp nhưng mà còn là tâm cảnh của anh phóng viên của tin báo 5 nào. Phùng vẫn dành rất nhiều thời kì, tâm khảm để nghĩ suy về người phụ nữ đấy “tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm”.

Tuy nhiên người phụ nữ ấy vẫn có vẻ bền chí nhưng mà anh chẳng thể nào lí giải được. Anh vẫn luôn tưởng rằng lúc quốc gia độc lập, hợp nhất thì cuộc sống của người dân sẽ no ấm, hạnh phúc hơn. Thế nhưng mà ở đây, 1 cuộc sống khem khổ, lam lũ, bữa đói bữa no cộng với người chồng vũ phu vẫn đang tiếp tục mỗi ngày.

Liệu rằng còn có biết bao lăm người nữ giới phải chịu chung số mệnh với người phụ nữ hàng chài đấy? 1 người phụ nữ khem khổ, cần mẫn nhưng mà vẫn phải bằng lòng những trận đòn roi qua ngày của chồng có đáng hay ko. Nhưng suy cho cùng họ vẫn bằng lòng tất cả, vẫn nở nụ cười rạng rỡ với điều đấy, vì họ tin rằng đây là nơi nhưng mà họ có thể tìm về mỗi lúc mỏi mệt.

Qua ấy, tác giả cũng muốn gửi gắm 1 thông điệp về cuộc sống sẽ ko chỉ có màu hồng hào nhoáng như ánh sương mai. Nhưng mà phía sau nó còn có những mảnh đời đen trắng. Nó ko hoàn toàn xám xịt hay khuất tất nhưng mà làm cho người ta ko khỏi cảm thấy băn khoăn, lạnh lòng lúc nghĩ về những mảnh đời tương tự. 1 người nữ giới luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, hy sinh vì gia đình, con cái. 1 người nữ giới có thể chống trả nhưng mà vẫn tiếp diễn chịu đựng. Tất cả những đức tính ấy đều được tôi rèn từ cuộc sống của công nhân khó nhọc, gian truân.

Khép lại câu chuyện chính là hình tự nhiên tươi đẹp, đã để lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng đọc giả. Sự xuất sắc của thiên cộng với vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ hàng chài đã làm cho mọi người ko khỏi hâm mộ.

Như vậy, chúng ta đã phân tách đoạn cuối tác phẩm chiếc thuyền ngoài xa và thấy được vẻ được của người phụ nữ hàng chài chịu thương, cần mẫn. Ấy chính là vẻ đẹp truyền thống của người nữ giới trong mọi thời đại.

Nguyễn Minh Châu ko chỉ được xem là 1 nhà văn tài năng, nhưng mà còn là 1 nhà văn mang được nhiều suy ngẫm triết lí tới cho độc giả. Đọc chiếc thuyền ngoài xa của ông ta ko chỉ thấy 1 câu truyện giàu ý nghĩa nhưng mà còn ấn tượng với ý nghĩa kết truyện trong tác phẩm.

Cảm nhận nhân vật Phùng trong đoạn cuối
Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 3

Tấm ảnh chiếc thuyền ngoài xa, trong mắt Phùng, ban sơ ấy là cả 1 tuyệt tác nghệ thuật, nhưng mà anh đã phải lặn lội từ xa đến trận mạc cũ này, mấy hiện nay mới chụp được 1 kiểu ảnh cực kỳ hoàn mĩ. Ấy là vẻ đẹp nhưng mà được xem như cả đời có lúc chỉ có 1 lần này Phùng mới nắm bắt được thời cơ. Trên phương diện nghệ thuật, có nhẽ nó sẽ được chấm điểm 10/10 vì chất lượng, cảm thu được cái đẹp trên phương diện của 1 tấm ảnh toàn bích, đáng thưởng thức, đáng được treo trong những phòng khách quan trọng và cao cấp. Và người nào đã thưởng thức được nó, chắc hẳn sẽ đáng kiêu hãnh và được xem như 1 món quà nghệ thuật vô giá!

Tuy nhiên, đối với Phùng nó lại là 1 thứ gì ấy khác hẳn. nó chưa hẳn là vậy. Vì với Phùng, tuy chụp được 1 tấm ảnh xuất sắc nhưng mà tâm cảnh anh vẫn còn nhiều băn khoăn, day dứt, bởi lúc Phùng nhìn tấm ảnh, anh ko chỉ thấy hình ảnh của 1 bức tranh đầy nghệ thuật. Nhưng mà còn xuất hiện từ đằng sau nó là những hình ảnh khác. Ấy là hình ảnh Phùng ko nhìn lướt, nông cạn như cách những người khác thưởng thức. Phùng vẫn còn nhìn kĩ hơn, nhìn lâu hơn.. điều ấy đã chứng tỏ đằng sau bức ảnh vẫn còn mang nhiều điều gì ấy khiến người nghệ sĩ này phải trằn trọc?

Hóa ra, Phùng nhận ra hình ảnh người phụ nữ bước ra từ tấm ảnh. Người nữ giới hàng chài nghèo khổ, và lam lũ. Có cuộc sống cùng cực cơ cực trên chiếc thuyền chài nhưng mà gia đình lại đông con nên số mệnh càng chật hẹp, cuộc đời càng mỗi khi thêm lận đận long đong trên cái thuyền chài lưới bé bỏng và chật hẹp, cũng như cuộc đời của bà khi nào cũng chật hẹp, tối tăm tương tự…

Hình ảnh cam chịu, nhẫn nhục của chị lúc bị chồng đánh, chẳng hề kêu lên 1 tiếng. ko chống trả, cũng ko chạy trốn. Bà đã kể cho chúng ta nghe về 1 số mệnh đáng thương nhưng mà cũng đáng quý. Không có cái cuộc sống nghèo nàn đấy, ta chẳng thể thấu hết được 1 tấm lòng hi sinh vì hạnh phúc của con cái nhường nào.

Cuộc đời vô thường, phẳng lặng vô danh ko người nào biết tới, nhưng mà người phụ nữ hàng chài, người con trai, thằng con Phác… tất cả họ đều là đại diện của lớp quần chúng bước ra từ những đói khổ và còn những tệ nạn trong cuộc sống, cái tối tăm nhưng mà sau chiến tranh ta cần phải đương đầu “bàn chân chị dẫm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông” Tấm ảnh nghệ thuật đẹp tươi và lung linh chỉ là cái vỏ hình thức nhưng mà thôi. Đằng sau nó còn những cuộc sống rách rưới nghèo đói. Tấm ảnh đấy được treo nằm bất động ở ấy ở 1 nơi quyền quý trong những gia đình am tường nghệ thuật. Nhưng phía sau nó lại là cả 1 ý nghĩa cực kỳ quý giá.

Tóm lại, đoạn kết của Nguyễn Minh Châu đã muốn đề cập chiếc thuyền ngoài xa, vẻ đẹp ước mong lí tưởng của người nghệ sĩ luôn khao khát vươn đến. Nghệ sĩ chẳng những chỉ nhìn bề nổi nhưng mà còn phải hiểu thâm thúy cuộc sống phía sau của con người và cuộc sống bao quanh.

2.6 Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 6
Nguyễn Minh Châu được xem là 1 trong số những nhà văn mở đường tinh nhanh và tài năng nhất của nền văn chương Việt Nam giai đoạn đổi mới. Chiến tranh chấm dứt, quốc gia chuyển mình bước vào 1 chặng đường mới đầy gian khó và khó nhọc, những đau thương, bom đạn đã tạm lùi lại phía sau. Các tác giả giai đoạn này cũng dần dần chuyển hướng sáng tác và mày mò về các đề tài mới, đặc thù là trong công đoạn quốc gia, con người có nhiều chuyển biến mới mẻ, thay vì đi sâu vào chủ nghĩa người hùng cách mệnh như những 5 60, 70. Trái lại, chủ đề đạo đức con người và số mệnh tư nhân của con người được để ý nhiều hơn cả và Nguyễn Minh Châu là 1 trong những tác giả đã khai thác và mở đường cho đề tài này bằng nhiều tác phẩm tuyệt vời. Trong ấy đáng để ý nhất phải kể tới tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa, với những phát hiện, những triết lý ko chỉ dành cho giới làm nghệ thuật nhưng mà còn là cho cả cuộc đời được khai mở. Ở đoạn cuối của tác phẩm, chủ quản là những nghĩ suy trằn trọc của đối tượng Phùng về những mặt trái, những đau thương vẫn ẩn chìm trong cuộc đời của nhiều con người bé nhỏ, nhưng mà thỉnh thoảng chúng được đắp lên bằng những bức màn nghệ thuật, nếu ko đích thực trải nghiệm, thấu hiểu và có cái nhìn đa diện nhiều chiều, có nhẽ rằng sẽ chẳng bao giờ người ta trông thấy được.

Trước hết phải nói về bức ảnh nhưng mà Phùng chụp được nhân chuyến công việc về miền biển, có nhẽ rằng với nhiều người xem nó là 1 bức ảnh rất nghệ thuật, ấy là cảnh “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. “Vài bóng người béo lẫn trẻ em ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ”. Ấy là 1 cảnh đắt trời cho, 1 vẻ đẹp toàn bích hiếm có, nhưng mà có nhẽ đời nghệ sĩ khó có thể gặp lần 2. Thế nhưng mà chỉ có mỗi mình bản thân Phùng biết đằng sau ấy là cả 1 câu chuyện, cả 1 cuộc đời nhiều đau buồn, cả 1 góc khuất của xã hội khi bấy giờ. Bởi lẽ sau cái bức ảnh nghệ thuật được anh trưởng phòng khen ngợi, được nhiều người sành nghệ thuật trưng trong nhà, đấy là cảnh 1 người phụ nữ làng chài xấu xí, thô kệch bị người chồng cục kịch vũ phu hành tội, diếc móc ko tiếc thương. Ấy còn là cảnh đau đớn lúc người nữ giới câm lặng chịu nhục, đứa đàn ông bằng lòng tiếng bất hiếu để bảo vệ mẹ. Ấy còn là cả 1 câu chuyện rất dài về cuộc đời của 1 người phụ nữ miền biển với đức hy sinh và vẻ đẹp tâm hồn trân quý. Bản thân Phùng lúc đứng trước bức ảnh để đời đấy, anh ko chỉ có cảm nhận của 1 người nghệ sĩ thuần tuý yêu cái đẹp, nhưng mà nó còn là 1 bài học, 1 phát hiện mới trong cuộc đời, nó khác xa những gì nhưng mà anh hằng hình dung trước ấy. Đối với vẻ đẹp toàn bích, hiếm có của bức ảnh anh hình như lại ko ưng ý, thậm chí có phần hụt hẫng và nuối tiếc, bởi chính những gì bản thân anh trải nghiệm. Phùng – 1 chiến sĩ đã từng vào sinh ra tử khắp các trận mạc góp công vào việc giải phóng quốc gia, lập lại hòa bình dân tộc, thế nhưng mà đứng trước hậu quả của chiến tranh, đứng trước cuộc đời xấu số khốn khổ của người phụ nữ, anh lại hình như bất lực và thấy bản thân mình còn non dại, đuối lý. Những lời nói, lời bày tỏ về cái nguyên cớ nhưng mà người phụ nữ phải bằng lòng chung sống với gã chồng vũ phu là vì những đứa con, vì đói nghèo, vì lòng bao dong của chị, vì cái tình cảnh nó buộc phải con người phải như thế khiến người ta ko khỏi lặng lại, và hình như có 1 cái gì ấy vỡ ra. Trong tấm ảnh đấy, tấm ảnh thật đẹp, thật nghệ thuật còn ẩn chứa những triết lý thâm thúy ở đời, rằng phàm nhìn nhận việc gì cũng phải xét tới tính đa diện nhiều chiều. Bởi lẽ, Phùng và Đẩu đi tranh đấu bao 5 đã quen với tư duy công bình, phải trái rõ rệt, nhưng mà 2 anh lại ko sống trong tình cảnh của 1 người phụ nữ xấu xí làm nghề chài lưới, có tận hơn chục đứa con chờ ăn, thế nên các anh chẳng thể hiểu được nỗi khổ tâm của chị cho tới lúc chị mở lòng hàn ôn. Phcửa ải nói rằng đối với nhiều người khác bức ảnh chỉ dễ ợt là đẹp, nhưng mà đối với Phùng nó ko chỉ là nghệ thuật nhưng mà còn là cuộc đời, là triết lý nhân sinh của hàng triệu con người giống người phụ nữ làng chài. Chính thành ra Phùng “mỗi lần ngắm kỹ” bức ảnh, cái anh thật sự thấy chẳng hề là cảnh sương sớm sớm mai, nhưng mà chính là cuộc đời của 1 người phụ nữ mưa nắng mệt nhọc, là vẻ đẹp đạo đức của 1 con người có tấm lòng nhân từ vị tha hơn tất cả. Tiếc nuối đối với Phùng đấy là vẻ đẹp tiềm tàng đấy chẳng hề người nào cũng có thể trông thấy, bởi nó bị cách trở bởi 1 tấm ảnh quá nghệ thuật quá đẹp, 1 cái đẹp “vị nghệ thuật”.

Hình ảnh người phụ nữ làng chài xuất hiện trong tâm não Phùng “cao béo với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm”, ấy chính là 1 hình ảnh rất thực tiễn về xã hội Việt Nam sau chiến tranh, nghèo đói, khổ đau, lam lũ vẫn đang bao trùm trên cuộc đời của rất nhiều con người giống như người phụ nữ làng chài. Phùng hay chính tác giả đã trông thấy 1 cách rõ rệt về thực trạng cuộc sống quần chúng và những trằn trọc về 1 biện pháp để chỉnh sửa nó, ấy là tấm lòng nhân đạo, mến thương con người thâm thúy nhưng mà Nguyễn Minh Châu muốn truyền đạt phê duyệt tác phẩm của mình. Cùng lúc việc Phùng từ bức ảnh nhận ra bóng vía của người phụ nữ làng chài, còn trình bày 1 ý kiến trắng trong tác của tác giả đấy là “nghệ thuật vị nhân sinh”, nghĩa là văn học, nghệ thuật thế tất rốt cục đều là để chuyên dụng cho đời sống con người, vì con người nhưng mà nói lên những góc khuất của số mệnh, để từ ấy thông cảm và thấu hiểu. Cũng chính từ ấy ta nhìn ra được sự day dứt, nhớ tiếc và ám ảnh của đối tượng Phùng, lúc anh trông thấy rằng hình như bức ảnh nghệ thuật đấy đã quá ra rời, thậm chí làm che giấu đi những vẻ đẹp, những diễn biến trong đời sống thực tiễn, phát triển thành ko thực, hào nhoáng, chia cắt, phân tầng xã hội lúc nó được treo trong nhà những người sành về nghệ thuật, nhưng mà thực tiễn họ cũng chẳng hiểu được câu chuyện phía sau.

Cuối cùng hình ảnh “Mụ bước những bước chậm rì rì, bàn chân chị dẫm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông…” là biểu lộ của dòng chảy cuộc sống, số mệnh của đối tượng, người phụ nữ vẫn phải lần khân sống cuộc đời của mình, gắn bó với gia đình, biến thành 1 trong những mảnh ghép “ko người nào nhớ mặt đặt tên” của xã hội, làm nên 1 cuộc đời muôn màu muôn vẻ. Cũng phiếm chỉ 1 xã hội với đầy rẫy những mảnh đời với nhiều tình cảnh không giống nhau, với những nỗi đau, những xấu số, những hạnh phúc riêng nhưng mà chúng ta cần thiết cái nhìn đa diện, nhiều chiều để thấu hiểu. Nghệ thuật hiện ra từ cuộc sống, nhưng mà chẳng hề khi nào cuộc sống cũng có vẻ đẹp thập toàn thập mỹ lý tưởng nhưng mà chỉ có cách thấu hiểu, thông cảm và san sớt thì mới có thể kéo gần khoảng cách giữa chúng.

Đoạn kết của tác phẩm là những chiêm nghiệm của tác giả phê duyệt đối tượng Phùng về những triết lý nhân sinh của cuộc sống, từ 1 tấm ảnh nhưng mà sau ấy là ẩn chứa cả 1 cuộc đời, 1 số mệnh với nhiều góc khuất cần thấu hiểu, thông cảm. Cùng lúc tác phẩm cũng trình bày 1 ý kiến mới về cách nhìn nhận cuộc đời rằng cần thiết cái nhìn đa diện, nhiều chiều, cùng lúc bằng lòng rằng trong những cái nghịch lý vẫn luôn còn đó những cái có lý.

Nguyễn Minh Châu ko chỉ được xem là 1 nhà văn tài năng, nhưng mà còn là 1 nhà văn mang được nhiều suy ngẫm triết lí tới cho độc giả. Đọc chiếc thuyền ngoài xa của ông ta ko chỉ thấy 1 câu truyện giàu ý nghĩa nhưng mà còn ấn tượng với ý nghĩa kết truyện trong tác phẩm.

Cảm nhận nhân vật Phùng trong đoạn cuối
Ý nghĩa đoạn kết thúc truyện Chiếc thuyền ngoài xa

Tấm ảnh chiếc thuyền ngoài xa, trong mắt Phùng, ban sơ ấy là cả 1 tuyệt tác nghệ thuật, nhưng mà anh đã phải lặn lội từ xa đến trận mạc cũ này, mấy hiện nay mới chụp được 1 kiểu ảnh cực kỳ hoàn mĩ. Ấy là vẻ đẹp nhưng mà được xem như cả đời có lúc chỉ có 1 lần này Phùng mới nắm bắt được thời cơ. Trên phương diện nghệ thuật, có nhẽ nó sẽ được chấm điểm 10/10 vì chất lượng, cảm thu được cái đẹp trên phương diện của 1 tấm ảnh toàn bích, đáng thưởng thức, đáng được treo trong những phòng khách quan trọng và cao cấp. Và người nào đã thưởng thức được nó, chắc hẳn sẽ đáng kiêu hãnh và được xem như 1 món quà nghệ thuật vô giá!

Tuy nhiên, đối với Phùng nó lại là 1 thứ gì ấy khác hẳn. nó chưa hẳn là vậy. Vì với Phùng, tuy chụp được 1 tấm ảnh xuất sắc nhưng mà tâm cảnh anh vẫn còn nhiều băn khoăn, day rứt, bởi lúc Phùng nhìn tấm ảnh, anh ko chỉ thấy hình ảnh của 1 bức tranh đầy nghệ thuật. Nhưng mà còn xuất hiện từ đằng sau nó là những hình ảnh khác. Ấy là hình ảnh Phùng ko nhìn lướt, nông cạn như cách những người khác thưởng thức. Phùng vẫn còn nhìn kĩ hơn, nhìn lâu hơn.. điều ấy đã chứng tỏ đằng sau bức ảnh vẫn còn mang nhiều điều gì ấy khiến người nghệ sĩ này phải trằn trọc?

Hóa ra, Phùng nhận ra hình ảnh người phụ nữ bước ra từ tấm ảnh. Người nữ giới hàng chài nghèo khổ, và lam lũ. Có cuộc sống cùng cực cơ cực trên chiếc thuyền chài nhưng mà gia đình lại đông con nên số mệnh càng chật hẹp, cuộc đời càng mỗi khi thêm lận đận long đong trên cái thuyền chài lưới bé bỏng và chật hẹp, cũng như cuộc đời của bà khi nào cũng chật hẹp, tối tăm tương tự…

Hình ảnh cam chịu ,nhẫn nhục của chị lúc bị chồng đánh, chẳng hề kêu lên 1 tiếng. ko chống trả, cũng ko chạy trốn. Bà đã kể cho chúng ta nghe về 1 số mệnh đáng thương nhưng mà cũng đáng quý. Không có cái cuộc sống nghèo nàn đấy, ta chẳng thể thấu hết được 1 tấm lòng hi sinh vì hạnh phúc của con cái nhường nào.

Cuộc đời vô thường, phẳng lặng vô danh ko người nào biết tới, nhưng mà người phụ nữ hàng chài, người con trai, thằng con Phác… tất cả họ đều là đại diện của lớp quần chúng bước ra từ những đói khổ và còn những tệ nạn trong cuộc sống, cái tối tăm nhưng mà sau chiến tranh ta cần phải đương đầu.

“bàn chân chị giậm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông” Tấm ảnh nghệ thuật đẹp tươi và lung linh chỉ là cái vỏ hình thức nhưng mà thôi. Đằng sau nó còn những cuộc sống rách rưới nghèo đói. Tấm ảnh đấy được treo nằm bất động ở ấy ở 1 nơi quyền quý trong những gia đình am tường nghệ thuật. Nhưng phía sau nó lại là cả 1 ý nghĩa cực kỳ quý giá.

Tóm lại, đoạn kết của nguyên minh châu đã muốn đề cập chiếc thuyền ngoài xa, vẻ đẹp ước mong lí tưởng của người nghệ sĩ luôn khao khát vươn đến. Nghệ sĩ chẳng những chỉ nhìn bề nổi nhưng mà còn phải hiểu thâm thúy cuộc sống phía sau của con người và cuộc sống bao quanh.

Top 6 bài phân tách đoạn cuối Chiếc thuyền ngoài xa hay thâm thúy

Phân tích đoạn cuối tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa của nhà văn Nguyễn Minh Châu để cảm thu được đằng sau vẻ đẹp của bức tranh Chiếc thuyền ngoài xa lại là sự thật nghiệt ngã và những nghịch cảnh ngang trái của cuộc đời. Top 8 bài phân tách cảnh huống truyện Chiếc thuyền ngoài xa siêu hay Top 9 bài phân tách Chiếc thuyền ngoài xa hay tuyển lựa 1. Dàn ý Phân tích đoạn cuối tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa 1. Mở bài Giới thiệu tác giả Nguyễn Minh Châu, tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa và đoạn cuối của tác phẩm. Xem xét: học trò tự chọn lọc cách dẫn mở bài trực tiếp hoặc gián tiếp tùy thuộc vào năng lực của bản thân. 2. Thân bài a. Vẻ đẹp của bức ảnh 5 đấy Bức ảnh 5 đấy là cảnh con thuyền kéo lưới đang tiến vào bờ, vài bóng người im phăng phắc, từ đường nét tới ánh sáng đều hài hòa và đẹp, 1 vẻ đẹp thật dễ ợt và toàn bích → cái thiện, mĩ, thấy tâm hồn mình như được tẩy rửa, phát triển thành trong trẻo, tinh khôi bởi cái đẹp hài hòa, lãng mạn của cuộc đời. Nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy là câu chuyện của gia đình làng chài: gã thuyền chài lôi vợ mình lên bờ đánh đập mọi rợ, vừa đánh vừa hết lời nhiếc mắng, nguyền rủa. → Phùng đắng cay trông thấy rằng, đằng sau cái vẻ đẹp toàn bích, toàn thiện kia là những điều vô cùng trái ngang, xấu xa và những nghịch cảnh ngang trái của cuộc đời. b. Câu chuyện của người phụ nữ làng chài từ sau bức ảnh đấy Khi đứng trước quan tòa, vị chánh án khuyên bà bỏ chồng, bà van nài “quý tòa bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được nhưng mà đừng bắt con bỏ nó”. Bà cam chịu, nhẫn nhịn vì con, muốn con có 1 gia đình và nuôi chúng nó khôn béo. Sự cam chịu, nhẫn nhịn của bà bắt nguồn từ tình mến thương con vô bến bờ. Thương con, chị ko muốn con chứng kiến cảnh bạo hành nên xin chồng đánh trên bờ, gửi thằng Phác lên rừng, chị cảm thấy có tội với nó lúc vì thương chị nhưng mà nó hận bố nó. Bà tinh thần được thiên chức của người nữ giới và quy luật nghìn đời của tạo hóa: “Ông trời sinh ra người phụ nữ là để đẻ con và nuôi con cho tới lúc khôn béo”. → Người phụ nữ là tượng trưng nghệ thuật gây ám ảnh cho Phùng và cũng là thông điệp nhưng mà Nguyễn Minh Châu muốn truyền tải tư tưởng nhân đạo qua tác phẩm. 3. Kết bài Khái quát lại vẻ đẹp của bức ảnh, hình ảnh người phụ nữ làng chài và nội dung, ý nghĩa của tác phẩm. 2. Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 1 MỞ BÀI Nguyễn Minh Châu (1930-1989) là người ko dừng trằn trọc về số mệnh quần chúng và phận sự của nhà văn. Bằng nhiệt huyết và tài năng, bằng khát vọng chân chính và tinh thần được đề nghị phải đổi mới tư duy văn chương, ông đã biến thành “người mở đường tinh nhanh và tài năng” cho công công cuộc đổi mới văn chương giang sơn từ sau 5 1975. “Chiếc thuyền ngoài xa” được Nguyễn Minh Châu sáng tác 5 1983, in lần đầu trong tập “Bến quê” (1985) sau ấy được tác giả lấy làm tên chung cho hợp tuyển truyện ngắn in 5 1987. Truyện ngắn này là 1 trình bày tài năng và khả năng nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu trong thời gian đổi mới: hướng nội, khai thác thâm thúy số mệnh tư nhân và thân phận con người trong cuộc sống đời thường. Đoạn kết tác phẩm đã để lại những ấn tượng thâm thúy trong lòng người đọc. GIÁ TRỊ CỦA TẤM ẢNH ĐỐI VỚI CÔNG CHÚNG: – Tấm ảnh Phùng đã chụp đã chụp được là cảnh chiếc thuyền lưới vó đang tiến vào bờ. “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. “Vài bóng người béo lẫn trẻ em ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ”. Cảnh thật ảo huyền, tinh khôi, thuần khiết như “1 bức tranh mực tàu của 1 danh họa đời cổ”. Tất cả quang cảnh đấy được nhìn qua 1 cái mắt lưới và tấm lưới nằm giữa 2 gọng vó xuất hiện dưới 1 hình thù hệt nhau 1 cánh dơi. Tấm ảnh được bổ sung vào bộ lịch 5 đấy và góp phần tăng lên uy tín cho tác giả của tấm ảnh: “trưởng phòng rất chấp thuận”. Tấm ảnh “chiếc thuyền ngoài xa” có trị giá nghệ thuật cao, được mọi người tình thích, “được treo rất nhiều nơi nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật”. Không những thế, nó còn có trị giá lâu bền “chẳng những cho bộ lịch 5 đấy nhưng mà mãi mãi về sau” Có thể nói cách khác, tấm ảnh đấy cũng được treo trong những phòng khách quyền quý của những người sành điệu. Sự bình chọn cao đấy xứng đáng với công huân nhưng mà Phùng đã bỏ ra để “mai phục” nhiều ngày mới chộp được nó. Ấy là vẻ đẹp nhưng mà có lúc cả đời Phùng chỉ nắm bắt được 1 lần. Những người tình nghệ thuật trân trọng tấm ảnh đấy cũng là điều dễ hiểu. Song, có lúc họ là những người tình nghệ thuật thuần túy, cảm nhận cái đẹp trên phương diện của 1 tấm ảnh toàn bích, đáng thưởng thức, đáng treo ở những nơi quyền quý nhất. Và người nào đã sưu tầm được nó, chắc hẳn đã kiêu hãnh rất nhiều. Nghệ thuật là vô giá! Tác phẩm nghệ thuật chỉ có trị giá lúc nó đề đạt hiện thực đời sống. ẤN TƯỢNG CỦA PHÙNG VỀ TẤM ẢNH MÌNH CHỤP: Nhưng đối với Phùng (hay nói cách khác, đối với Nguyễn Minh Châu) chưa hẳn là tương tự. Tuy chụp được tấm ảnh toàn mĩ nhưng mà hình như tâm cảnh của Phùng vẫn còn nhiều băn khoăn, day dứt. Bởi vì Phùng còn nhận ra từ tấm ảnh, đằng sau tấm ảnh, những hình ảnh khác. Ấy là hình ảnh của những con người khốn khổ. Phùng là tác giả, người thông minh ra tác phẩm nghệ thuật nhưng mà Phùng lại ko nhìn lướt, nhìn nông cạn như 1 số người thưởng thức. Có thể nhiều người chỉ nhìn hình thức thấy nó đẹp, thích, trằm trồ khen ngợi 1 đôi câu… rồi lãng quên! Còn Phùng “mỗi lần ngắm kĩ”, tức là anh đã hơn 1 lần ngắm kĩ, rồi lại “nhìn lâu hơn”. Điều ấy nói lên, đằng sau tấm ảnh, vẫn còn có điều gì khiến anh trằn trọc. * Vẻ đẹp nghệ thuật gợi lên từ tấm ảnh: 1 điểm nữa, Nguyễn Minh Châu cũng khiến cho người đọc chẳng thể bỏ lỡ trong cách nhìn lại tấm ảnh của Phùng “tuy là ảnh đen trắng nhưng mà mỗi lần ngắm kĩ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của ánh sương mai”. Ấy là ấn tượng đặc thù về hiệu ứng màu sắc của Phùng khi chụp ảnh, là niềm hoan hỉ lúc anh phát xuất hiện vẻ đẹp tuyệt đỉnh của ngoại cảnh. Cũng là màu sắc trình bày niềm tin vào ngày mai của gia đình hàng chài nghèo nàn, đầy nghịch lí sống trên chiếc thuyền đấy. Phcửa ải chăng tác giả muốn nói sau lúc tước bỏ mọi lớp sơn hào nhoáng bên ngoài, cái chất thật của cuộc đời lúc xuất hiện chỉ là 2 màu đen trắng. Nhưng nó ko hoàn toàn xám xịt, hay khuất tất khiến cho người ta cảm thấy rầu rĩ, nhưng mà lúc để hết tâm não nhìn ngắm, người ta vẫn có thể phát xuất hiện những điểm hồng nào ấy. Chẳng qua là màu hồng kia bị che giấu bởi muôn nghìn cái lùng nhùng, rắc rối của cuộc đời – cũng như cuộc đời âm thầm, vô danh của người nữ giới hàng chài kia tưởng như ko có gì đáng nói nhưng mà thật ra, 1 cách ngẫu nhiên, Phùng đã phát hiện ở chị những phẩm giá đáng quý khiến anh phải suy ngẫm rất nhiều và chỉnh sửa quan niệm về con người và cuộc sống. * Vẻ đẹp cuộc sống đời thường sau tấm ảnh: Hình ảnh người phụ nữ hàng chài “cao béo với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm” cứ hiện lên trong sự gợi nhớ của Phùng sau lúc ngắm nhìn vẻ đẹp của bức ảnh. Điều ấy cho thấy Phùng luôn bị ám ảnh bởi cuộc sống của gia đình hàng chài, đặc thù là số mệnh đáng thương của những người nữ giới ở lãnh hải này. Ấy là người mẹ giàu đức hi sinh và thấu hiểu lẽ đời. 1 nữ giới vẫn giữ được vẻ đẹp truyền thống của người Á Đông là biết nhẫn nhịn, biết hi sinh bản thân vì gia đình, chồng con. Người nữ giới hàng chài nghèo nàn vừa phải lo cái ăn, cái mặc cho 1 lũ con, vừa bị chồng đánh liên hồi “3 ngày 1 trận nhẹ, 5 ngày 1 trận nặng”. Cái khổ, cái nghèo của chị xuất hiện trong hình trạng “tấm lưng áo bạc phếch, rách rưới, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ mỏi mệt, đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm”. Hình ảnh nhẫn nhục, cam chịu của chị lúc bị chồng đánh, chẳng hề kêu lên 1 tiếng, ko chống trả, cũng ko tìm cách chạy trốn. Ngoài ra, còn thằng Phác, chị nó, và cả lão con trai cục kịch, vũ phu. Ấy là những mảnh đời khốn khổ, nhưng mà để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm não Phùng vẫn là hình ảnh người nữ giới hàng chài. Chị là đại biểu cho những kiếp công nhân khó nhọc trăm chiều. Hạnh phúc trong cuộc đời họ là những điều rất đơn sơ, giản dị nhưng mà chẳng hề bao giờ cũng có được. Hạnh phúc của chị là những khi được ngắm nhìn “đàn con chúng nó được ăn no”, vợ chồng con cái “hòa thuận vui vẻ”, dẫu ấy là những thú vui hiếm hoi trong cuộc đời nhiều đắng cay, nghiệt ngã của chị. * Nghịch lí của đời sống Cuộc đời họ tầm thường, âm thầm, vô danh ko người nào biết tới nhưng mà họ là cộng đồng, là thành phần đại hầu hết của cư dân trên mặt đất nầy “bàn chân chị dẫm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông”. Họ chính là đám đông đã bám cội rễ trên trên hành tinh nầy từ thuở có nhân loại. Nhưng khổ nỗi, đám đông đấy hình như lạ lẫm với những bức ảnh tuyệt mĩ trình bày cuộc sống của họ, nói cách khác, tấm ảnh nghệ thuật “chiếc thuyền ngoài xa” đẹp như mơ ấy chỉ là cái vỏ hình thức, đằng sau nó còn có những cuộc sống rách rưới, nghèo đói. Tấm ảnh đấy vẫn cứ nằm bất động ở 1 nơi quyền quý trong những gia đình sành nghệ thuật! Và đằng sau bóng vía nhấp nhoáng ẩn hiện của người nữ giới này là trái tim nhân đạo của người nghệ sĩ. Bởi lẽ thật cảm phục làm sao lúc 1 người ít học, quanh 5 bị chồng đày đọa nhưng mà vẫn nhìn nhận hành động ác nghiệt của chồng với tấm lòng bao dong, khoan dung, vẫn suy xét mọi vấn đề hợp lí, có tình. * Niềm tin vào con người: Phùng thấy người phụ nữ đấy bước ra khỏi tấm ảnh “bước những bước chậm rì rì, bàn chân giậm trên mặt đất, hòa lẫn trong đám đông…”. Những bước đi kiên cố và hòa lẫn vào đám đông của người phụ nữ hàng chài trình bày niềm tin của Phùng về sự hòa nhập của họ trong hành trình đi lên của cuộc sống. * Mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc sống: Nghệ thuật xuất hành từ cuộc sống. Nhưng cuộc sống chẳng hề khi nào cũng có vẻ đẹp lí tưởng như nghệ thuật. Điều này ko mới. Cách ta hơn 6 mươi 5, Nam Cao chẳng đã từng nói “Nghệ thuật ko cần phải là… ko nên là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau buồn kia, thoát ra từ những kiếp lầm than…” (Trăng sáng – 1943). Người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng bị ám ảnh mỗi lúc nhìn lại tấm ảnh, vì có thể anh nghĩ rằng tấm ảnh ấy quyền quý quá, cách biệt quá với cuộc sống của những công nhân nghèo nàn kia. Nó chỉ là cái vỏ bọc của những mảnh đời xấu số nhưng mà những người ko trực tiếp chứng kiến như anh thì sẽ ko bao giờ cảm thu được 1 cách đầy đủ đằng sau tấm ảnh kia chứa đựng những gì. Giữa nghệ thuật và cuộc sống vẫn còn 1 khoảng cách. Anh muốn thấu hiểu, san sớt, thông cảm nhiều hơn với nỗi đau của người khác bằng tất cả tấm lòng, thành ra nhưng mà anh “ngắm kĩ” rồi lại “nhìn lâu hơn”, Phùng muốn đào bới những gì trong 1 tấm ảnh rất không xa lạ của chính mình? Âu ấy cũng là cái tâm của người ham mê nghệ thuật. Có nhẽ thành ra nhưng mà Phùng hình như còn muốn làm điều gì xa hơn, chi tiết hơn chăng để cho nghệ thuật gắn liền với cuộc đời. Bằng ko thì tấm ảnh đẹp như 1 giấc mơ ấy mãi mãi vẫn là Chiếc thuyền ngoài xa! * Quan niệm về nghệ thuật của nhà văn: Những ấn tượng của Phùng đã trình bày ý kiến nghệ thuật của tác giả: nghệ thuật chẳng thể cách biệt với hiện thực mệt nhọc, cay cực của con người. Nghệ thuật phải dành dành đầu tiên đầu tiên cho con người, phải góp phần giải phóng con người khỏi sự tù đày của nghèo đói, tối tăm và bạo lực. Người nghệ sĩ phải có tấm lòng biết trằn trọc về số mệnh; phải nhìn cuộc đời thâm thúy, đa chiều, ko giản đơn, đơn giản và và phải can đảm nhìn thẳng vào hiện thực. Không những vậy, 1 tác phẩm nghệ thuật chân chính phải là tác phẩm trình bày được chiều sâu, thực chất của hiện thực đằng sau cái bề ngoài đẹp tươi, lãng mạn. Để làm được điều ấy yêu cầu người nghệ sĩ phải có cái nhìn đa chiều, thâm thúy, toàn diện về hiện thực, phải có sự trải nghiệm và công đoạn lao động nghệ thuật nghiêm chỉnh, khó khăn. ĐÁNH GIÁ VỀ NGHỆ THUẬT: Truyện được xây dựng theo lối kết cấu vòng tròn: mở màn là đi tìm ảnh, chấm dứt là ngắm nhìn ảnh nhưng mà ngẫm nghĩ, chiêm nghiệm nhằm nhấn mạnh tính triết lí của truyện. Giọng văn trầm lắng, suy tư, nhiều dư vị, nhiều liên tưởng bất thần KẾT BÀI: Đoạn kết ko chỉ khép lại câu chuyện nhưng mà còn mở ra 1 hướng mới cho số mệnh của con người. Đoạn kết đã tổng hợp lại toàn thể ý đồ của tác giả cho những suy ngẫm thâm thúy về cuộc đời, về nghệ thuật. Ấy là cái nhìn đa chiều, ở các cự li không giống nhau, để phát xuất hiện thực chất sau bề ngoài của cuộc sống và con người. Phcửa ải chăng sau câu chuyện rất buồn này, trái tim nhân từ của Nguyễn Minh Châu vẫn ấm áp niềm tin vào cuộc sống, trân trọng vẻ đẹp của tuổi thơ, của tình mẫu tử, sự dũng cảm và tấm lòng bao dong của người nữ giới? Ấy chẳng hề là vẻ đẹp chói chang, hào nhoáng nhưng mà là những hạt ngọc khuất lấp, lẫn trong cái lấm láp, lam lũ của đời thường. 3. Phân tích đoạn cuối Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 2 Chiếc thuyền ngoài xa là tên 1 truyện ngắn của nhà văn Nguyễn Minh Châu viết về đề tài đời sống thường ngày, được sáng tác sau công đoạn 1975. Thông qua 1 chuyến đi của 1 nghệ sĩ nhiếp ảnh để tìm đến những vẻ đẹp chân thật của nghệ thuật, nhà văn đã nói đến tới sợi dây gắn kết của văn chương và những hiện thực của cuộc sống. Đặc trưng, đoạn cuối trong tác phẩm để lại trong lòng người đọc những trị giá bài học thâm thúy trong đời thực. Sau giây phút bắt gặp được hình ảnh chiếc thuyền đang tiến vào bờ, được suy tôn vẻ đẹp nên nhờ 1 bầu ko gian rộng mở của đại dương và ánh sáng sớm mai của nắng mặt trời. “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. Cảnh sắc ảo huyền, tinh khôi được tô điểm cả những hoạt động, nét sống của con người với “vài bóng người béo lẫn trẻ em ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum”. Sau lúc chấm dứt chuyến đi, cùng 1 câu chuyện đời được kể bởi người phụ nữ làng chài, tác giả đã bổ sung vào bộ lịch 5 đấy bằng hình ảnh của chiếc thuyền ngoài xa. Tấm ảnh ấy được trưởng phòng rất chấp thuận, “được treo nhiều nơi nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật”. Họ ra công suy tôn, suýt xoa vẻ đẹp mờ ảo được nhận ra trong khung hình nhưng mà không phải biết được phía sau xuất xứ của bức ảnh đấy đã có những điều gì xảy ra ngoài xã hội. Đối với những người tình nghệ thuật, giống như anh Phùng, họ sống cả đời cũng chỉ để mong muốn khát khao được ngắm nhìn, bắt gặp những khung hình nghệ thuật xuất sắc tương tự. Thế nhưng mà, trong bộ ảnh hình như ko có gì đáng chê trách, Phùng vẫn có những chút băn khoăn, gợn lòng vì thực tiễn những gì anh đã chứng kiến trong chuyến đi công việc đã khiến anh có phần hụt hẫng. “Quái lạ, tuy là ảnh đen trắng nhưng mà mỗi lần ngắm kỹ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của ánh sương mai khi bấy giờ tôi nhận ra từ bãi xe tăng hỏng, và nếu nhìn lâu hơn, bao giờ tôi cũng thấy người phụ nữ đấy đang bước ra khỏi tấm ảnh, ấy là 1 người phụ nữ lãnh hải cao béo với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm. Mụ bước những bước chậm rì rì, bàn chân dậm trên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông.” Tuy là người chụp nên tấm hình ấy, nhưng mà Phùng vẫn luôn dành biết bao thời kì, tâm khảm nghĩ suy về người phụ nữ hàng chài với “tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm”. Anh luôn tưởng sau lúc giành được hợp nhất, độc lập quốc gia, quần chúng đã có được cuộc sống no ấm hạnh phúc hơn… thế nhưng mà ở nơi đây, 1 cuộc sống khem khổ, lam lũ, bữa đói bữa no cùng những trần đòn roi của người chồng vũ phu vẫn đang tiếp tục mỗi ngay trên bờ biển. Còn có biết bao lăm người nữ giới khác cũng phải chịu chung số mệnh như thế. Kế bên cuộc đời của người con trai kệch cỡm, cùng người phụ nữ mỏi mệt đấy, tác giả còn nhận ra 1 vòng đời lẩn quẩn của thằng Phác, con gái của cặp vợ chồng miền biển đấy. Thế nhưng mà, gạt bỏ lại tất cả nỗi đau buồn, túng nghèo, có những khi họ vẫn bằng lòng, mỉm cười với hạnh phúc đấy, vì họ tin rằng ấy là nơi họ có thể tìm được 1 chỗ dựa lúc mệt mỏi. Cũng phê duyệt đoạn kết đấy, tác giả còn muốn cởi bỏ 1 lớp màng hào nhoáng về những sự thực của cuộc sống. Chẳng phải là ánh sương hồng sớm mai làm ngất ngây lòng người, nhưng mà phía sau ấy còn là những mảnh đời “ đen trắng”. Nó ko hoàn toàn xám xịt, hay khuất tất nhưng mà vẫn làm cho người ta ám ảnh, không thể thoát khỏi những băn khoăn, lo nghĩ. Tấm ảnh vẫn nằm ấy, ngay ngắn trên vách tường nhưng mà Phùng vẫn nhận ra người phụ nữ đấy ra khỏi tấm ảnh với “bước chân chậm rì rì, bàn chân giậm trên mặt đất, hòa lẫn trong đám đông…”. Dù cuộc sống tư nhân cuộc đời họ như thế nào, thì lúc ra ngoài xã hội, người phụ nữ đấy vẫn rất vững vàng, tự tin hòa nhập và tiếp diễn hành trình cuộc sống của mình. 1 cuộc đời âm thầm, vô danh của người phụ nữ hàng chài đã vô tình tạo điều kiện cho tác giả cùng những đọc phải suy ngẫm, xét soi lại bản thân những tính cách và phẩm giá cần có của con người. 1 vẻ đẹp xuất sắc của tự nhiên cũng chẳng thể nào sánh được vẻ đẹp truyền thống của người nữ giới đấy. 1 người nữ giới luôn nhẫn nhịn, biết hi sinh cho bản thân, gia đình, con cái. Dù đớn đau họ cũng ko than phiền, chống trả nhưng mà vẫn tiếp diễn chịu đựng. Những đức tính đấy đã được tôi rèn, rèn giũa từ cuộc sống của công nhân khó nhọc, cay đắng. Xong xuôi câu chuyện, Nguyễn Minh Châu đã như đóng 1 dấu ấn vào trong lòng người đọc bằng những hình ảnh thật đẹp và những triết lý của cuộc sống. Cuộc sống ko chỉ toàn là 1 màu hồng, sống trong đời cần phải biết mở mang tầm mắt ra muôn nơi, dừng than phiền về cuộc sống và phải biết nỗ lực, quyết tâm và biến thành những con người tốt đẹp hơn. 4. Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa ngắn gọn Chiếc thuyền ngoài xa là 1 trong những truyện ngắn tuyệt vời nhất của Nguyễn Minh Châu. Truyện ngắn này được trích trong hợp tuyển truyện “Bến quê” (1985). Truyện ngắn đã trình bày tài năng và khả năng nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu trong việc khắc họa rõ nét đời sống và thân phận con người trong cuộc sống đời thường. Bài viết dưới đây sẽ phân tách đoạn cuối tác phẩm chiếc thuyền ngoài xa cho các bạn cùng biết nhé! Điểm nổi bật của đoạn kết chính là tấm ảnh nhưng mà Phùng đã chụp được, ấy là cảnh chiếc thuyền lưới vó đang tiến vào bờ. Dưới con mắt của người đọc thì quang cảnh đấy hiện lên thật đẹp và mĩ mãn. “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, loè nhoè vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. 1 quang cảnh tương tự làm cho bất kỳ người nào nhận ra cũng phải thốt lên rằng cảnh này đích thực quá đẹp. Tấm ảnh này đã được bổ sung vào bộ lịch 5 đấy. Tấm ảnh ấy rất được trưởng phòng ưng ý, “được treo nhiều nơi nhất trong các gia đình sành nghệ thuật”. Tuy nhiên phía sau xuất xứ bức ảnh ấy chẳng người nào biết và cũng chẳng người nào muốn ân cần, chỉ có Phùng biết nhưng mà thôi. Nhưng đối với những người say mê nghệ thuật thì họ chỉ cần như thế là đủ, họ chỉ muốn được ngắm nhìn quang cảnh xuất sắc tương tự ít ra 1 lần trong đời. Dù là người chụp ấy nhưng mà Phùng vẫn băn khoăn, trằn trọc về người phụ nữ hàng chài. Phân tích đoạn cuối của tác phẩm chiếc thuyền ngoài xa ko chỉ thuần tuý là phân tách tấm hình chụp nhưng mà còn là tâm cảnh của anh phóng viên của tin báo 5 nào. Phùng vẫn dành rất nhiều thời kì, tâm khảm để nghĩ suy về người phụ nữ đấy “tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm”. Tuy nhiên người phụ nữ ấy vẫn có vẻ bền chí nhưng mà anh chẳng thể nào lí giải được. Anh vẫn luôn tưởng rằng lúc quốc gia độc lập, hợp nhất thì cuộc sống của người dân sẽ no ấm, hạnh phúc hơn. Thế nhưng mà ở đây, 1 cuộc sống khem khổ, lam lũ, bữa đói bữa no cộng với người chồng vũ phu vẫn đang tiếp tục mỗi ngày. Liệu rằng còn có biết bao lăm người nữ giới phải chịu chung số mệnh với người phụ nữ hàng chài đấy? 1 người phụ nữ khem khổ, cần mẫn nhưng mà vẫn phải bằng lòng những trận đòn roi qua ngày của chồng có đáng hay ko. Nhưng suy cho cùng họ vẫn bằng lòng tất cả, vẫn nở nụ cười rạng rỡ với điều đấy, vì họ tin rằng đây là nơi nhưng mà họ có thể tìm về mỗi lúc mỏi mệt. Qua ấy, tác giả cũng muốn gửi gắm 1 thông điệp về cuộc sống sẽ ko chỉ có màu hồng hào nhoáng như ánh sương mai. Nhưng mà phía sau nó còn có những mảnh đời đen trắng. Nó ko hoàn toàn xám xịt hay khuất tất nhưng mà làm cho người ta ko khỏi cảm thấy băn khoăn, lạnh lòng lúc nghĩ về những mảnh đời tương tự. 1 người nữ giới luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, hy sinh vì gia đình, con cái. 1 người nữ giới có thể chống trả nhưng mà vẫn tiếp diễn chịu đựng. Tất cả những đức tính ấy đều được tôi rèn từ cuộc sống của công nhân khó nhọc, gian truân. Khép lại câu chuyện chính là hình tự nhiên tươi đẹp, đã để lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng đọc giả. Sự xuất sắc của thiên cộng với vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ hàng chài đã làm cho mọi người ko khỏi hâm mộ. Như vậy, chúng ta đã phân tách đoạn cuối tác phẩm chiếc thuyền ngoài xa và thấy được vẻ được của người phụ nữ hàng chài chịu thương, cần mẫn. Ấy chính là vẻ đẹp truyền thống của người nữ giới trong mọi thời đại. 5. Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 3 Nguyễn Minh Châu ko chỉ được xem là 1 nhà văn tài năng, nhưng mà còn là 1 nhà văn mang được nhiều suy ngẫm triết lí tới cho độc giả. Đọc chiếc thuyền ngoài xa của ông ta ko chỉ thấy 1 câu truyện giàu ý nghĩa nhưng mà còn ấn tượng với ý nghĩa kết truyện trong tác phẩm. Tấm ảnh chiếc thuyền ngoài xa, trong mắt Phùng, ban sơ ấy là cả 1 tuyệt tác nghệ thuật, nhưng mà anh đã phải lặn lội từ xa đến trận mạc cũ này, mấy hiện nay mới chụp được 1 kiểu ảnh cực kỳ hoàn mĩ. Ấy là vẻ đẹp nhưng mà được xem như cả đời có lúc chỉ có 1 lần này Phùng mới nắm bắt được thời cơ. Trên phương diện nghệ thuật, có nhẽ nó sẽ được chấm điểm 10/10 vì chất lượng, cảm thu được cái đẹp trên phương diện của 1 tấm ảnh toàn bích, đáng thưởng thức, đáng được treo trong những phòng khách quan trọng và cao cấp. Và người nào đã thưởng thức được nó, chắc hẳn sẽ đáng kiêu hãnh và được xem như 1 món quà nghệ thuật vô giá! Tuy nhiên, đối với Phùng nó lại là 1 thứ gì ấy khác hẳn. nó chưa hẳn là vậy. Vì với Phùng, tuy chụp được 1 tấm ảnh xuất sắc nhưng mà tâm cảnh anh vẫn còn nhiều băn khoăn, day dứt, bởi lúc Phùng nhìn tấm ảnh, anh ko chỉ thấy hình ảnh của 1 bức tranh đầy nghệ thuật. Nhưng mà còn xuất hiện từ đằng sau nó là những hình ảnh khác. Ấy là hình ảnh Phùng ko nhìn lướt, nông cạn như cách những người khác thưởng thức. Phùng vẫn còn nhìn kĩ hơn, nhìn lâu hơn.. điều ấy đã chứng tỏ đằng sau bức ảnh vẫn còn mang nhiều điều gì ấy khiến người nghệ sĩ này phải trằn trọc? Hóa ra, Phùng nhận ra hình ảnh người phụ nữ bước ra từ tấm ảnh. Người nữ giới hàng chài nghèo khổ, và lam lũ. Có cuộc sống cùng cực cơ cực trên chiếc thuyền chài nhưng mà gia đình lại đông con nên số mệnh càng chật hẹp, cuộc đời càng mỗi khi thêm lận đận long đong trên cái thuyền chài lưới bé bỏng và chật hẹp, cũng như cuộc đời của bà khi nào cũng chật hẹp, tối tăm tương tự… Hình ảnh cam chịu, nhẫn nhục của chị lúc bị chồng đánh, chẳng hề kêu lên 1 tiếng. ko chống trả, cũng ko chạy trốn. Bà đã kể cho chúng ta nghe về 1 số mệnh đáng thương nhưng mà cũng đáng quý. Không có cái cuộc sống nghèo nàn đấy, ta chẳng thể thấu hết được 1 tấm lòng hi sinh vì hạnh phúc của con cái nhường nào. Cuộc đời vô thường, phẳng lặng vô danh ko người nào biết tới, nhưng mà người phụ nữ hàng chài, người con trai, thằng con Phác… tất cả họ đều là đại diện của lớp quần chúng bước ra từ những đói khổ và còn những tệ nạn trong cuộc sống, cái tối tăm nhưng mà sau chiến tranh ta cần phải đương đầu “bàn chân chị dẫm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông” Tấm ảnh nghệ thuật đẹp tươi và lung linh chỉ là cái vỏ hình thức nhưng mà thôi. Đằng sau nó còn những cuộc sống rách rưới nghèo đói. Tấm ảnh đấy được treo nằm bất động ở ấy ở 1 nơi quyền quý trong những gia đình am tường nghệ thuật. Nhưng phía sau nó lại là cả 1 ý nghĩa cực kỳ quý giá. Tóm lại, đoạn kết của Nguyễn Minh Châu đã muốn đề cập chiếc thuyền ngoài xa, vẻ đẹp ước mong lí tưởng của người nghệ sĩ luôn khao khát vươn đến. Nghệ sĩ chẳng những chỉ nhìn bề nổi nhưng mà còn phải hiểu thâm thúy cuộc sống phía sau của con người và cuộc sống bao quanh. 2.6 Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 6Nguyễn Minh Châu được xem là 1 trong số những nhà văn mở đường tinh nhanh và tài năng nhất của nền văn chương Việt Nam giai đoạn đổi mới. Chiến tranh chấm dứt, quốc gia chuyển mình bước vào 1 chặng đường mới đầy gian khó và khó nhọc, những đau thương, bom đạn đã tạm lùi lại phía sau. Các tác giả giai đoạn này cũng dần dần chuyển hướng sáng tác và mày mò về các đề tài mới, đặc thù là trong công đoạn quốc gia, con người có nhiều chuyển biến mới mẻ, thay vì đi sâu vào chủ nghĩa người hùng cách mệnh như những 5 60, 70. Trái lại, chủ đề đạo đức con người và số mệnh tư nhân của con người được để ý nhiều hơn cả và Nguyễn Minh Châu là 1 trong những tác giả đã khai thác và mở đường cho đề tài này bằng nhiều tác phẩm tuyệt vời. Trong ấy đáng để ý nhất phải kể tới tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa, với những phát hiện, những triết lý ko chỉ dành cho giới làm nghệ thuật nhưng mà còn là cho cả cuộc đời được khai mở. Ở đoạn cuối của tác phẩm, chủ quản là những nghĩ suy trằn trọc của đối tượng Phùng về những mặt trái, những đau thương vẫn ẩn chìm trong cuộc đời của nhiều con người bé nhỏ, nhưng mà thỉnh thoảng chúng được đắp lên bằng những bức màn nghệ thuật, nếu ko đích thực trải nghiệm, thấu hiểu và có cái nhìn đa diện nhiều chiều, có nhẽ rằng sẽ chẳng bao giờ người ta trông thấy được. Trước hết phải nói về bức ảnh nhưng mà Phùng chụp được nhân chuyến công việc về miền biển, có nhẽ rằng với nhiều người xem nó là 1 bức ảnh rất nghệ thuật, ấy là cảnh “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. “Vài bóng người béo lẫn trẻ em ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ”. Ấy là 1 cảnh đắt trời cho, 1 vẻ đẹp toàn bích hiếm có, nhưng mà có nhẽ đời nghệ sĩ khó có thể gặp lần 2. Thế nhưng mà chỉ có mỗi mình bản thân Phùng biết đằng sau ấy là cả 1 câu chuyện, cả 1 cuộc đời nhiều đau buồn, cả 1 góc khuất của xã hội khi bấy giờ. Bởi lẽ sau cái bức ảnh nghệ thuật được anh trưởng phòng khen ngợi, được nhiều người sành nghệ thuật trưng trong nhà, đấy là cảnh 1 người phụ nữ làng chài xấu xí, thô kệch bị người chồng cục kịch vũ phu hành tội, diếc móc ko tiếc thương. Ấy còn là cảnh đau đớn lúc người nữ giới câm lặng chịu nhục, đứa đàn ông bằng lòng tiếng bất hiếu để bảo vệ mẹ. Ấy còn là cả 1 câu chuyện rất dài về cuộc đời của 1 người phụ nữ miền biển với đức hy sinh và vẻ đẹp tâm hồn trân quý. Bản thân Phùng lúc đứng trước bức ảnh để đời đấy, anh ko chỉ có cảm nhận của 1 người nghệ sĩ thuần tuý yêu cái đẹp, nhưng mà nó còn là 1 bài học, 1 phát hiện mới trong cuộc đời, nó khác xa những gì nhưng mà anh hằng hình dung trước ấy. Đối với vẻ đẹp toàn bích, hiếm có của bức ảnh anh hình như lại ko ưng ý, thậm chí có phần hụt hẫng và nuối tiếc, bởi chính những gì bản thân anh trải nghiệm. Phùng – 1 chiến sĩ đã từng vào sinh ra tử khắp các trận mạc góp công vào việc giải phóng quốc gia, lập lại hòa bình dân tộc, thế nhưng mà đứng trước hậu quả của chiến tranh, đứng trước cuộc đời xấu số khốn khổ của người phụ nữ, anh lại hình như bất lực và thấy bản thân mình còn non dại, đuối lý. Những lời nói, lời bày tỏ về cái nguyên cớ nhưng mà người phụ nữ phải bằng lòng chung sống với gã chồng vũ phu là vì những đứa con, vì đói nghèo, vì lòng bao dong của chị, vì cái tình cảnh nó buộc phải con người phải như thế khiến người ta ko khỏi lặng lại, và hình như có 1 cái gì ấy vỡ ra. Trong tấm ảnh đấy, tấm ảnh thật đẹp, thật nghệ thuật còn ẩn chứa những triết lý thâm thúy ở đời, rằng phàm nhìn nhận việc gì cũng phải xét tới tính đa diện nhiều chiều. Bởi lẽ, Phùng và Đẩu đi tranh đấu bao 5 đã quen với tư duy công bình, phải trái rõ rệt, nhưng mà 2 anh lại ko sống trong tình cảnh của 1 người phụ nữ xấu xí làm nghề chài lưới, có tận hơn chục đứa con chờ ăn, thế nên các anh chẳng thể hiểu được nỗi khổ tâm của chị cho tới lúc chị mở lòng hàn ôn. Phcửa ải nói rằng đối với nhiều người khác bức ảnh chỉ dễ ợt là đẹp, nhưng mà đối với Phùng nó ko chỉ là nghệ thuật nhưng mà còn là cuộc đời, là triết lý nhân sinh của hàng triệu con người giống người phụ nữ làng chài. Chính thành ra Phùng “mỗi lần ngắm kỹ” bức ảnh, cái anh thật sự thấy chẳng hề là cảnh sương sớm sớm mai, nhưng mà chính là cuộc đời của 1 người phụ nữ mưa nắng mệt nhọc, là vẻ đẹp đạo đức của 1 con người có tấm lòng nhân từ vị tha hơn tất cả. Tiếc nuối đối với Phùng đấy là vẻ đẹp tiềm tàng đấy chẳng hề người nào cũng có thể trông thấy, bởi nó bị cách trở bởi 1 tấm ảnh quá nghệ thuật quá đẹp, 1 cái đẹp “vị nghệ thuật”. Hình ảnh người phụ nữ làng chài xuất hiện trong tâm não Phùng “cao béo với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm”, ấy chính là 1 hình ảnh rất thực tiễn về xã hội Việt Nam sau chiến tranh, nghèo đói, khổ đau, lam lũ vẫn đang bao trùm trên cuộc đời của rất nhiều con người giống như người phụ nữ làng chài. Phùng hay chính tác giả đã trông thấy 1 cách rõ rệt về thực trạng cuộc sống quần chúng và những trằn trọc về 1 biện pháp để chỉnh sửa nó, ấy là tấm lòng nhân đạo, mến thương con người thâm thúy nhưng mà Nguyễn Minh Châu muốn truyền đạt phê duyệt tác phẩm của mình. Cùng lúc việc Phùng từ bức ảnh nhận ra bóng vía của người phụ nữ làng chài, còn trình bày 1 ý kiến trắng trong tác của tác giả đấy là “nghệ thuật vị nhân sinh”, nghĩa là văn học, nghệ thuật thế tất rốt cục đều là để chuyên dụng cho đời sống con người, vì con người nhưng mà nói lên những góc khuất của số mệnh, để từ ấy thông cảm và thấu hiểu. Cũng chính từ ấy ta nhìn ra được sự day dứt, nhớ tiếc và ám ảnh của đối tượng Phùng, lúc anh trông thấy rằng hình như bức ảnh nghệ thuật đấy đã quá ra rời, thậm chí làm che giấu đi những vẻ đẹp, những diễn biến trong đời sống thực tiễn, phát triển thành ko thực, hào nhoáng, chia cắt, phân tầng xã hội lúc nó được treo trong nhà những người sành về nghệ thuật, nhưng mà thực tiễn họ cũng chẳng hiểu được câu chuyện phía sau. Cuối cùng hình ảnh “Mụ bước những bước chậm rì rì, bàn chân chị dẫm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông…” là biểu lộ của dòng chảy cuộc sống, số mệnh của đối tượng, người phụ nữ vẫn phải lần khân sống cuộc đời của mình, gắn bó với gia đình, biến thành 1 trong những mảnh ghép “ko người nào nhớ mặt đặt tên” của xã hội, làm nên 1 cuộc đời muôn màu muôn vẻ. Cũng phiếm chỉ 1 xã hội với đầy rẫy những mảnh đời với nhiều tình cảnh không giống nhau, với những nỗi đau, những xấu số, những hạnh phúc riêng nhưng mà chúng ta cần thiết cái nhìn đa diện, nhiều chiều để thấu hiểu. Nghệ thuật hiện ra từ cuộc sống, nhưng mà chẳng hề khi nào cuộc sống cũng có vẻ đẹp thập toàn thập mỹ lý tưởng nhưng mà chỉ có cách thấu hiểu, thông cảm và san sớt thì mới có thể kéo gần khoảng cách giữa chúng. Đoạn kết của tác phẩm là những chiêm nghiệm của tác giả phê duyệt đối tượng Phùng về những triết lý nhân sinh của cuộc sống, từ 1 tấm ảnh nhưng mà sau ấy là ẩn chứa cả 1 cuộc đời, 1 số mệnh với nhiều góc khuất cần thấu hiểu, thông cảm. Cùng lúc tác phẩm cũng trình bày 1 ý kiến mới về cách nhìn nhận cuộc đời rằng cần thiết cái nhìn đa diện, nhiều chiều, cùng lúc bằng lòng rằng trong những cái nghịch lý vẫn luôn còn đó những cái có lý. 6. Ý nghĩa đoạn kết thúc truyện Chiếc thuyền ngoài xa Nguyễn Minh Châu ko chỉ được xem là 1 nhà văn tài năng, nhưng mà còn là 1 nhà văn mang được nhiều suy ngẫm triết lí tới cho độc giả. Đọc chiếc thuyền ngoài xa của ông ta ko chỉ thấy 1 câu truyện giàu ý nghĩa nhưng mà còn ấn tượng với ý nghĩa kết truyện trong tác phẩm. Tấm ảnh chiếc thuyền ngoài xa, trong mắt Phùng, ban sơ ấy là cả 1 tuyệt tác nghệ thuật, nhưng mà anh đã phải lặn lội từ xa đến trận mạc cũ này, mấy hiện nay mới chụp được 1 kiểu ảnh cực kỳ hoàn mĩ. Ấy là vẻ đẹp nhưng mà được xem như cả đời có lúc chỉ có 1 lần này Phùng mới nắm bắt được thời cơ. Trên phương diện nghệ thuật, có nhẽ nó sẽ được chấm điểm 10/10 vì chất lượng, cảm thu được cái đẹp trên phương diện của 1 tấm ảnh toàn bích, đáng thưởng thức, đáng được treo trong những phòng khách quan trọng và cao cấp. Và người nào đã thưởng thức được nó, chắc hẳn sẽ đáng kiêu hãnh và được xem như 1 món quà nghệ thuật vô giá! Tuy nhiên, đối với Phùng nó lại là 1 thứ gì ấy khác hẳn. nó chưa hẳn là vậy. Vì với Phùng, tuy chụp được 1 tấm ảnh xuất sắc nhưng mà tâm cảnh anh vẫn còn nhiều băn khoăn, day rứt, bởi lúc Phùng nhìn tấm ảnh, anh ko chỉ thấy hình ảnh của 1 bức tranh đầy nghệ thuật. Nhưng mà còn xuất hiện từ đằng sau nó là những hình ảnh khác. Ấy là hình ảnh Phùng ko nhìn lướt, nông cạn như cách những người khác thưởng thức. Phùng vẫn còn nhìn kĩ hơn, nhìn lâu hơn.. điều ấy đã chứng tỏ đằng sau bức ảnh vẫn còn mang nhiều điều gì ấy khiến người nghệ sĩ này phải trằn trọc? Hóa ra, Phùng nhận ra hình ảnh người phụ nữ bước ra từ tấm ảnh. Người nữ giới hàng chài nghèo khổ, và lam lũ. Có cuộc sống cùng cực cơ cực trên chiếc thuyền chài nhưng mà gia đình lại đông con nên số mệnh càng chật hẹp, cuộc đời càng mỗi khi thêm lận đận long đong trên cái thuyền chài lưới bé bỏng và chật hẹp, cũng như cuộc đời của bà khi nào cũng chật hẹp, tối tăm tương tự… Hình ảnh cam chịu ,nhẫn nhục của chị lúc bị chồng đánh, chẳng hề kêu lên 1 tiếng. ko chống trả, cũng ko chạy trốn. Bà đã kể cho chúng ta nghe về 1 số mệnh đáng thương nhưng mà cũng đáng quý. Không có cái cuộc sống nghèo nàn đấy, ta chẳng thể thấu hết được 1 tấm lòng hi sinh vì hạnh phúc của con cái nhường nào. Cuộc đời vô thường, phẳng lặng vô danh ko người nào biết tới, nhưng mà người phụ nữ hàng chài, người con trai, thằng con Phác… tất cả họ đều là đại diện của lớp quần chúng bước ra từ những đói khổ và còn những tệ nạn trong cuộc sống, cái tối tăm nhưng mà sau chiến tranh ta cần phải đương đầu. “bàn chân chị giậm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông” Tấm ảnh nghệ thuật đẹp tươi và lung linh chỉ là cái vỏ hình thức nhưng mà thôi. Đằng sau nó còn những cuộc sống rách rưới nghèo đói. Tấm ảnh đấy được treo nằm bất động ở ấy ở 1 nơi quyền quý trong những gia đình am tường nghệ thuật. Nhưng phía sau nó lại là cả 1 ý nghĩa cực kỳ quý giá. Tóm lại, đoạn kết của nguyên minh châu đã muốn đề cập chiếc thuyền ngoài xa, vẻ đẹp ước mong lí tưởng của người nghệ sĩ luôn khao khát vươn đến. Nghệ sĩ chẳng những chỉ nhìn bề nổi nhưng mà còn phải hiểu thâm thúy cuộc sống phía sau của con người và cuộc sống bao quanh.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu dụng khác trên phân mục Văn chương – Tài liệu của Vik News VN.

[rule_2_plain]

[rule_3_plain]

#Top #bài #phân #tích #đoạn #cuối #Chiếc #thuyền #ngoài #hay #sâu #sắc

Top 6 bài phân tách đoạn cuối Chiếc thuyền ngoài xa hay thâm thúy

Phân tích đoạn cuối tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa của nhà văn Nguyễn Minh Châu để cảm thu được đằng sau vẻ đẹp của bức tranh Chiếc thuyền ngoài xa lại là sự thật nghiệt ngã và những nghịch cảnh ngang trái của cuộc đời. Top 8 bài phân tách cảnh huống truyện Chiếc thuyền ngoài xa siêu hay Top 9 bài phân tách Chiếc thuyền ngoài xa hay tuyển lựa 1. Dàn ý Phân tích đoạn cuối tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa 1. Mở bài Giới thiệu tác giả Nguyễn Minh Châu, tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa và đoạn cuối của tác phẩm. Xem xét: học trò tự chọn lọc cách dẫn mở bài trực tiếp hoặc gián tiếp tùy thuộc vào năng lực của bản thân. 2. Thân bài a. Vẻ đẹp của bức ảnh 5 đấy Bức ảnh 5 đấy là cảnh con thuyền kéo lưới đang tiến vào bờ, vài bóng người im phăng phắc, từ đường nét tới ánh sáng đều hài hòa và đẹp, 1 vẻ đẹp thật dễ ợt và toàn bích → cái thiện, mĩ, thấy tâm hồn mình như được tẩy rửa, phát triển thành trong trẻo, tinh khôi bởi cái đẹp hài hòa, lãng mạn của cuộc đời. Nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy là câu chuyện của gia đình làng chài: gã thuyền chài lôi vợ mình lên bờ đánh đập mọi rợ, vừa đánh vừa hết lời nhiếc mắng, nguyền rủa. → Phùng đắng cay trông thấy rằng, đằng sau cái vẻ đẹp toàn bích, toàn thiện kia là những điều vô cùng trái ngang, xấu xa và những nghịch cảnh ngang trái của cuộc đời. b. Câu chuyện của người phụ nữ làng chài từ sau bức ảnh đấy Khi đứng trước quan tòa, vị chánh án khuyên bà bỏ chồng, bà van nài “quý tòa bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được nhưng mà đừng bắt con bỏ nó”. Bà cam chịu, nhẫn nhịn vì con, muốn con có 1 gia đình và nuôi chúng nó khôn béo. Sự cam chịu, nhẫn nhịn của bà bắt nguồn từ tình mến thương con vô bến bờ. Thương con, chị ko muốn con chứng kiến cảnh bạo hành nên xin chồng đánh trên bờ, gửi thằng Phác lên rừng, chị cảm thấy có tội với nó lúc vì thương chị nhưng mà nó hận bố nó. Bà tinh thần được thiên chức của người nữ giới và quy luật nghìn đời của tạo hóa: “Ông trời sinh ra người phụ nữ là để đẻ con và nuôi con cho tới lúc khôn béo”. → Người phụ nữ là tượng trưng nghệ thuật gây ám ảnh cho Phùng và cũng là thông điệp nhưng mà Nguyễn Minh Châu muốn truyền tải tư tưởng nhân đạo qua tác phẩm. 3. Kết bài Khái quát lại vẻ đẹp của bức ảnh, hình ảnh người phụ nữ làng chài và nội dung, ý nghĩa của tác phẩm. 2. Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 1 MỞ BÀI Nguyễn Minh Châu (1930-1989) là người ko dừng trằn trọc về số mệnh quần chúng và phận sự của nhà văn. Bằng nhiệt huyết và tài năng, bằng khát vọng chân chính và tinh thần được đề nghị phải đổi mới tư duy văn chương, ông đã biến thành “người mở đường tinh nhanh và tài năng” cho công công cuộc đổi mới văn chương giang sơn từ sau 5 1975. “Chiếc thuyền ngoài xa” được Nguyễn Minh Châu sáng tác 5 1983, in lần đầu trong tập “Bến quê” (1985) sau ấy được tác giả lấy làm tên chung cho hợp tuyển truyện ngắn in 5 1987. Truyện ngắn này là 1 trình bày tài năng và khả năng nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu trong thời gian đổi mới: hướng nội, khai thác thâm thúy số mệnh tư nhân và thân phận con người trong cuộc sống đời thường. Đoạn kết tác phẩm đã để lại những ấn tượng thâm thúy trong lòng người đọc. GIÁ TRỊ CỦA TẤM ẢNH ĐỐI VỚI CÔNG CHÚNG: – Tấm ảnh Phùng đã chụp đã chụp được là cảnh chiếc thuyền lưới vó đang tiến vào bờ. “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. “Vài bóng người béo lẫn trẻ em ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ”. Cảnh thật ảo huyền, tinh khôi, thuần khiết như “1 bức tranh mực tàu của 1 danh họa đời cổ”. Tất cả quang cảnh đấy được nhìn qua 1 cái mắt lưới và tấm lưới nằm giữa 2 gọng vó xuất hiện dưới 1 hình thù hệt nhau 1 cánh dơi. Tấm ảnh được bổ sung vào bộ lịch 5 đấy và góp phần tăng lên uy tín cho tác giả của tấm ảnh: “trưởng phòng rất chấp thuận”. Tấm ảnh “chiếc thuyền ngoài xa” có trị giá nghệ thuật cao, được mọi người tình thích, “được treo rất nhiều nơi nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật”. Không những thế, nó còn có trị giá lâu bền “chẳng những cho bộ lịch 5 đấy nhưng mà mãi mãi về sau” Có thể nói cách khác, tấm ảnh đấy cũng được treo trong những phòng khách quyền quý của những người sành điệu. Sự bình chọn cao đấy xứng đáng với công huân nhưng mà Phùng đã bỏ ra để “mai phục” nhiều ngày mới chộp được nó. Ấy là vẻ đẹp nhưng mà có lúc cả đời Phùng chỉ nắm bắt được 1 lần. Những người tình nghệ thuật trân trọng tấm ảnh đấy cũng là điều dễ hiểu. Song, có lúc họ là những người tình nghệ thuật thuần túy, cảm nhận cái đẹp trên phương diện của 1 tấm ảnh toàn bích, đáng thưởng thức, đáng treo ở những nơi quyền quý nhất. Và người nào đã sưu tầm được nó, chắc hẳn đã kiêu hãnh rất nhiều. Nghệ thuật là vô giá! Tác phẩm nghệ thuật chỉ có trị giá lúc nó đề đạt hiện thực đời sống. ẤN TƯỢNG CỦA PHÙNG VỀ TẤM ẢNH MÌNH CHỤP: Nhưng đối với Phùng (hay nói cách khác, đối với Nguyễn Minh Châu) chưa hẳn là tương tự. Tuy chụp được tấm ảnh toàn mĩ nhưng mà hình như tâm cảnh của Phùng vẫn còn nhiều băn khoăn, day dứt. Bởi vì Phùng còn nhận ra từ tấm ảnh, đằng sau tấm ảnh, những hình ảnh khác. Ấy là hình ảnh của những con người khốn khổ. Phùng là tác giả, người thông minh ra tác phẩm nghệ thuật nhưng mà Phùng lại ko nhìn lướt, nhìn nông cạn như 1 số người thưởng thức. Có thể nhiều người chỉ nhìn hình thức thấy nó đẹp, thích, trằm trồ khen ngợi 1 đôi câu… rồi lãng quên! Còn Phùng “mỗi lần ngắm kĩ”, tức là anh đã hơn 1 lần ngắm kĩ, rồi lại “nhìn lâu hơn”. Điều ấy nói lên, đằng sau tấm ảnh, vẫn còn có điều gì khiến anh trằn trọc. * Vẻ đẹp nghệ thuật gợi lên từ tấm ảnh: 1 điểm nữa, Nguyễn Minh Châu cũng khiến cho người đọc chẳng thể bỏ lỡ trong cách nhìn lại tấm ảnh của Phùng “tuy là ảnh đen trắng nhưng mà mỗi lần ngắm kĩ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của ánh sương mai”. Ấy là ấn tượng đặc thù về hiệu ứng màu sắc của Phùng khi chụp ảnh, là niềm hoan hỉ lúc anh phát xuất hiện vẻ đẹp tuyệt đỉnh của ngoại cảnh. Cũng là màu sắc trình bày niềm tin vào ngày mai của gia đình hàng chài nghèo nàn, đầy nghịch lí sống trên chiếc thuyền đấy. Phcửa ải chăng tác giả muốn nói sau lúc tước bỏ mọi lớp sơn hào nhoáng bên ngoài, cái chất thật của cuộc đời lúc xuất hiện chỉ là 2 màu đen trắng. Nhưng nó ko hoàn toàn xám xịt, hay khuất tất khiến cho người ta cảm thấy rầu rĩ, nhưng mà lúc để hết tâm não nhìn ngắm, người ta vẫn có thể phát xuất hiện những điểm hồng nào ấy. Chẳng qua là màu hồng kia bị che giấu bởi muôn nghìn cái lùng nhùng, rắc rối của cuộc đời – cũng như cuộc đời âm thầm, vô danh của người nữ giới hàng chài kia tưởng như ko có gì đáng nói nhưng mà thật ra, 1 cách ngẫu nhiên, Phùng đã phát hiện ở chị những phẩm giá đáng quý khiến anh phải suy ngẫm rất nhiều và chỉnh sửa quan niệm về con người và cuộc sống. * Vẻ đẹp cuộc sống đời thường sau tấm ảnh: Hình ảnh người phụ nữ hàng chài “cao béo với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm” cứ hiện lên trong sự gợi nhớ của Phùng sau lúc ngắm nhìn vẻ đẹp của bức ảnh. Điều ấy cho thấy Phùng luôn bị ám ảnh bởi cuộc sống của gia đình hàng chài, đặc thù là số mệnh đáng thương của những người nữ giới ở lãnh hải này. Ấy là người mẹ giàu đức hi sinh và thấu hiểu lẽ đời. 1 nữ giới vẫn giữ được vẻ đẹp truyền thống của người Á Đông là biết nhẫn nhịn, biết hi sinh bản thân vì gia đình, chồng con. Người nữ giới hàng chài nghèo nàn vừa phải lo cái ăn, cái mặc cho 1 lũ con, vừa bị chồng đánh liên hồi “3 ngày 1 trận nhẹ, 5 ngày 1 trận nặng”. Cái khổ, cái nghèo của chị xuất hiện trong hình trạng “tấm lưng áo bạc phếch, rách rưới, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ mỏi mệt, đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm”. Hình ảnh nhẫn nhục, cam chịu của chị lúc bị chồng đánh, chẳng hề kêu lên 1 tiếng, ko chống trả, cũng ko tìm cách chạy trốn. Ngoài ra, còn thằng Phác, chị nó, và cả lão con trai cục kịch, vũ phu. Ấy là những mảnh đời khốn khổ, nhưng mà để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm não Phùng vẫn là hình ảnh người nữ giới hàng chài. Chị là đại biểu cho những kiếp công nhân khó nhọc trăm chiều. Hạnh phúc trong cuộc đời họ là những điều rất đơn sơ, giản dị nhưng mà chẳng hề bao giờ cũng có được. Hạnh phúc của chị là những khi được ngắm nhìn “đàn con chúng nó được ăn no”, vợ chồng con cái “hòa thuận vui vẻ”, dẫu ấy là những thú vui hiếm hoi trong cuộc đời nhiều đắng cay, nghiệt ngã của chị. * Nghịch lí của đời sống Cuộc đời họ tầm thường, âm thầm, vô danh ko người nào biết tới nhưng mà họ là cộng đồng, là thành phần đại hầu hết của cư dân trên mặt đất nầy “bàn chân chị dẫm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông”. Họ chính là đám đông đã bám cội rễ trên trên hành tinh nầy từ thuở có nhân loại. Nhưng khổ nỗi, đám đông đấy hình như lạ lẫm với những bức ảnh tuyệt mĩ trình bày cuộc sống của họ, nói cách khác, tấm ảnh nghệ thuật “chiếc thuyền ngoài xa” đẹp như mơ ấy chỉ là cái vỏ hình thức, đằng sau nó còn có những cuộc sống rách rưới, nghèo đói. Tấm ảnh đấy vẫn cứ nằm bất động ở 1 nơi quyền quý trong những gia đình sành nghệ thuật! Và đằng sau bóng vía nhấp nhoáng ẩn hiện của người nữ giới này là trái tim nhân đạo của người nghệ sĩ. Bởi lẽ thật cảm phục làm sao lúc 1 người ít học, quanh 5 bị chồng đày đọa nhưng mà vẫn nhìn nhận hành động ác nghiệt của chồng với tấm lòng bao dong, khoan dung, vẫn suy xét mọi vấn đề hợp lí, có tình. * Niềm tin vào con người: Phùng thấy người phụ nữ đấy bước ra khỏi tấm ảnh “bước những bước chậm rì rì, bàn chân giậm trên mặt đất, hòa lẫn trong đám đông…”. Những bước đi kiên cố và hòa lẫn vào đám đông của người phụ nữ hàng chài trình bày niềm tin của Phùng về sự hòa nhập của họ trong hành trình đi lên của cuộc sống. * Mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc sống: Nghệ thuật xuất hành từ cuộc sống. Nhưng cuộc sống chẳng hề khi nào cũng có vẻ đẹp lí tưởng như nghệ thuật. Điều này ko mới. Cách ta hơn 6 mươi 5, Nam Cao chẳng đã từng nói “Nghệ thuật ko cần phải là… ko nên là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau buồn kia, thoát ra từ những kiếp lầm than…” (Trăng sáng – 1943). Người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng bị ám ảnh mỗi lúc nhìn lại tấm ảnh, vì có thể anh nghĩ rằng tấm ảnh ấy quyền quý quá, cách biệt quá với cuộc sống của những công nhân nghèo nàn kia. Nó chỉ là cái vỏ bọc của những mảnh đời xấu số nhưng mà những người ko trực tiếp chứng kiến như anh thì sẽ ko bao giờ cảm thu được 1 cách đầy đủ đằng sau tấm ảnh kia chứa đựng những gì. Giữa nghệ thuật và cuộc sống vẫn còn 1 khoảng cách. Anh muốn thấu hiểu, san sớt, thông cảm nhiều hơn với nỗi đau của người khác bằng tất cả tấm lòng, thành ra nhưng mà anh “ngắm kĩ” rồi lại “nhìn lâu hơn”, Phùng muốn đào bới những gì trong 1 tấm ảnh rất không xa lạ của chính mình? Âu ấy cũng là cái tâm của người ham mê nghệ thuật. Có nhẽ thành ra nhưng mà Phùng hình như còn muốn làm điều gì xa hơn, chi tiết hơn chăng để cho nghệ thuật gắn liền với cuộc đời. Bằng ko thì tấm ảnh đẹp như 1 giấc mơ ấy mãi mãi vẫn là Chiếc thuyền ngoài xa! * Quan niệm về nghệ thuật của nhà văn: Những ấn tượng của Phùng đã trình bày ý kiến nghệ thuật của tác giả: nghệ thuật chẳng thể cách biệt với hiện thực mệt nhọc, cay cực của con người. Nghệ thuật phải dành dành đầu tiên đầu tiên cho con người, phải góp phần giải phóng con người khỏi sự tù đày của nghèo đói, tối tăm và bạo lực. Người nghệ sĩ phải có tấm lòng biết trằn trọc về số mệnh; phải nhìn cuộc đời thâm thúy, đa chiều, ko giản đơn, đơn giản và và phải can đảm nhìn thẳng vào hiện thực. Không những vậy, 1 tác phẩm nghệ thuật chân chính phải là tác phẩm trình bày được chiều sâu, thực chất của hiện thực đằng sau cái bề ngoài đẹp tươi, lãng mạn. Để làm được điều ấy yêu cầu người nghệ sĩ phải có cái nhìn đa chiều, thâm thúy, toàn diện về hiện thực, phải có sự trải nghiệm và công đoạn lao động nghệ thuật nghiêm chỉnh, khó khăn. ĐÁNH GIÁ VỀ NGHỆ THUẬT: Truyện được xây dựng theo lối kết cấu vòng tròn: mở màn là đi tìm ảnh, chấm dứt là ngắm nhìn ảnh nhưng mà ngẫm nghĩ, chiêm nghiệm nhằm nhấn mạnh tính triết lí của truyện. Giọng văn trầm lắng, suy tư, nhiều dư vị, nhiều liên tưởng bất thần KẾT BÀI: Đoạn kết ko chỉ khép lại câu chuyện nhưng mà còn mở ra 1 hướng mới cho số mệnh của con người. Đoạn kết đã tổng hợp lại toàn thể ý đồ của tác giả cho những suy ngẫm thâm thúy về cuộc đời, về nghệ thuật. Ấy là cái nhìn đa chiều, ở các cự li không giống nhau, để phát xuất hiện thực chất sau bề ngoài của cuộc sống và con người. Phcửa ải chăng sau câu chuyện rất buồn này, trái tim nhân từ của Nguyễn Minh Châu vẫn ấm áp niềm tin vào cuộc sống, trân trọng vẻ đẹp của tuổi thơ, của tình mẫu tử, sự dũng cảm và tấm lòng bao dong của người nữ giới? Ấy chẳng hề là vẻ đẹp chói chang, hào nhoáng nhưng mà là những hạt ngọc khuất lấp, lẫn trong cái lấm láp, lam lũ của đời thường. 3. Phân tích đoạn cuối Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 2 Chiếc thuyền ngoài xa là tên 1 truyện ngắn của nhà văn Nguyễn Minh Châu viết về đề tài đời sống thường ngày, được sáng tác sau công đoạn 1975. Thông qua 1 chuyến đi của 1 nghệ sĩ nhiếp ảnh để tìm đến những vẻ đẹp chân thật của nghệ thuật, nhà văn đã nói đến tới sợi dây gắn kết của văn chương và những hiện thực của cuộc sống. Đặc trưng, đoạn cuối trong tác phẩm để lại trong lòng người đọc những trị giá bài học thâm thúy trong đời thực. Sau giây phút bắt gặp được hình ảnh chiếc thuyền đang tiến vào bờ, được suy tôn vẻ đẹp nên nhờ 1 bầu ko gian rộng mở của đại dương và ánh sáng sớm mai của nắng mặt trời. “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. Cảnh sắc ảo huyền, tinh khôi được tô điểm cả những hoạt động, nét sống của con người với “vài bóng người béo lẫn trẻ em ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum”. Sau lúc chấm dứt chuyến đi, cùng 1 câu chuyện đời được kể bởi người phụ nữ làng chài, tác giả đã bổ sung vào bộ lịch 5 đấy bằng hình ảnh của chiếc thuyền ngoài xa. Tấm ảnh ấy được trưởng phòng rất chấp thuận, “được treo nhiều nơi nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật”. Họ ra công suy tôn, suýt xoa vẻ đẹp mờ ảo được nhận ra trong khung hình nhưng mà không phải biết được phía sau xuất xứ của bức ảnh đấy đã có những điều gì xảy ra ngoài xã hội. Đối với những người tình nghệ thuật, giống như anh Phùng, họ sống cả đời cũng chỉ để mong muốn khát khao được ngắm nhìn, bắt gặp những khung hình nghệ thuật xuất sắc tương tự. Thế nhưng mà, trong bộ ảnh hình như ko có gì đáng chê trách, Phùng vẫn có những chút băn khoăn, gợn lòng vì thực tiễn những gì anh đã chứng kiến trong chuyến đi công việc đã khiến anh có phần hụt hẫng. “Quái lạ, tuy là ảnh đen trắng nhưng mà mỗi lần ngắm kỹ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của ánh sương mai khi bấy giờ tôi nhận ra từ bãi xe tăng hỏng, và nếu nhìn lâu hơn, bao giờ tôi cũng thấy người phụ nữ đấy đang bước ra khỏi tấm ảnh, ấy là 1 người phụ nữ lãnh hải cao béo với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm. Mụ bước những bước chậm rì rì, bàn chân dậm trên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông.” Tuy là người chụp nên tấm hình ấy, nhưng mà Phùng vẫn luôn dành biết bao thời kì, tâm khảm nghĩ suy về người phụ nữ hàng chài với “tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm”. Anh luôn tưởng sau lúc giành được hợp nhất, độc lập quốc gia, quần chúng đã có được cuộc sống no ấm hạnh phúc hơn… thế nhưng mà ở nơi đây, 1 cuộc sống khem khổ, lam lũ, bữa đói bữa no cùng những trần đòn roi của người chồng vũ phu vẫn đang tiếp tục mỗi ngay trên bờ biển. Còn có biết bao lăm người nữ giới khác cũng phải chịu chung số mệnh như thế. Kế bên cuộc đời của người con trai kệch cỡm, cùng người phụ nữ mỏi mệt đấy, tác giả còn nhận ra 1 vòng đời lẩn quẩn của thằng Phác, con gái của cặp vợ chồng miền biển đấy. Thế nhưng mà, gạt bỏ lại tất cả nỗi đau buồn, túng nghèo, có những khi họ vẫn bằng lòng, mỉm cười với hạnh phúc đấy, vì họ tin rằng ấy là nơi họ có thể tìm được 1 chỗ dựa lúc mệt mỏi. Cũng phê duyệt đoạn kết đấy, tác giả còn muốn cởi bỏ 1 lớp màng hào nhoáng về những sự thực của cuộc sống. Chẳng phải là ánh sương hồng sớm mai làm ngất ngây lòng người, nhưng mà phía sau ấy còn là những mảnh đời “ đen trắng”. Nó ko hoàn toàn xám xịt, hay khuất tất nhưng mà vẫn làm cho người ta ám ảnh, không thể thoát khỏi những băn khoăn, lo nghĩ. Tấm ảnh vẫn nằm ấy, ngay ngắn trên vách tường nhưng mà Phùng vẫn nhận ra người phụ nữ đấy ra khỏi tấm ảnh với “bước chân chậm rì rì, bàn chân giậm trên mặt đất, hòa lẫn trong đám đông…”. Dù cuộc sống tư nhân cuộc đời họ như thế nào, thì lúc ra ngoài xã hội, người phụ nữ đấy vẫn rất vững vàng, tự tin hòa nhập và tiếp diễn hành trình cuộc sống của mình. 1 cuộc đời âm thầm, vô danh của người phụ nữ hàng chài đã vô tình tạo điều kiện cho tác giả cùng những đọc phải suy ngẫm, xét soi lại bản thân những tính cách và phẩm giá cần có của con người. 1 vẻ đẹp xuất sắc của tự nhiên cũng chẳng thể nào sánh được vẻ đẹp truyền thống của người nữ giới đấy. 1 người nữ giới luôn nhẫn nhịn, biết hi sinh cho bản thân, gia đình, con cái. Dù đớn đau họ cũng ko than phiền, chống trả nhưng mà vẫn tiếp diễn chịu đựng. Những đức tính đấy đã được tôi rèn, rèn giũa từ cuộc sống của công nhân khó nhọc, cay đắng. Xong xuôi câu chuyện, Nguyễn Minh Châu đã như đóng 1 dấu ấn vào trong lòng người đọc bằng những hình ảnh thật đẹp và những triết lý của cuộc sống. Cuộc sống ko chỉ toàn là 1 màu hồng, sống trong đời cần phải biết mở mang tầm mắt ra muôn nơi, dừng than phiền về cuộc sống và phải biết nỗ lực, quyết tâm và biến thành những con người tốt đẹp hơn. 4. Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa ngắn gọn Chiếc thuyền ngoài xa là 1 trong những truyện ngắn tuyệt vời nhất của Nguyễn Minh Châu. Truyện ngắn này được trích trong hợp tuyển truyện “Bến quê” (1985). Truyện ngắn đã trình bày tài năng và khả năng nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu trong việc khắc họa rõ nét đời sống và thân phận con người trong cuộc sống đời thường. Bài viết dưới đây sẽ phân tách đoạn cuối tác phẩm chiếc thuyền ngoài xa cho các bạn cùng biết nhé! Điểm nổi bật của đoạn kết chính là tấm ảnh nhưng mà Phùng đã chụp được, ấy là cảnh chiếc thuyền lưới vó đang tiến vào bờ. Dưới con mắt của người đọc thì quang cảnh đấy hiện lên thật đẹp và mĩ mãn. “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, loè nhoè vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. 1 quang cảnh tương tự làm cho bất kỳ người nào nhận ra cũng phải thốt lên rằng cảnh này đích thực quá đẹp. Tấm ảnh này đã được bổ sung vào bộ lịch 5 đấy. Tấm ảnh ấy rất được trưởng phòng ưng ý, “được treo nhiều nơi nhất trong các gia đình sành nghệ thuật”. Tuy nhiên phía sau xuất xứ bức ảnh ấy chẳng người nào biết và cũng chẳng người nào muốn ân cần, chỉ có Phùng biết nhưng mà thôi. Nhưng đối với những người say mê nghệ thuật thì họ chỉ cần như thế là đủ, họ chỉ muốn được ngắm nhìn quang cảnh xuất sắc tương tự ít ra 1 lần trong đời. Dù là người chụp ấy nhưng mà Phùng vẫn băn khoăn, trằn trọc về người phụ nữ hàng chài. Phân tích đoạn cuối của tác phẩm chiếc thuyền ngoài xa ko chỉ thuần tuý là phân tách tấm hình chụp nhưng mà còn là tâm cảnh của anh phóng viên của tin báo 5 nào. Phùng vẫn dành rất nhiều thời kì, tâm khảm để nghĩ suy về người phụ nữ đấy “tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm”. Tuy nhiên người phụ nữ ấy vẫn có vẻ bền chí nhưng mà anh chẳng thể nào lí giải được. Anh vẫn luôn tưởng rằng lúc quốc gia độc lập, hợp nhất thì cuộc sống của người dân sẽ no ấm, hạnh phúc hơn. Thế nhưng mà ở đây, 1 cuộc sống khem khổ, lam lũ, bữa đói bữa no cộng với người chồng vũ phu vẫn đang tiếp tục mỗi ngày. Liệu rằng còn có biết bao lăm người nữ giới phải chịu chung số mệnh với người phụ nữ hàng chài đấy? 1 người phụ nữ khem khổ, cần mẫn nhưng mà vẫn phải bằng lòng những trận đòn roi qua ngày của chồng có đáng hay ko. Nhưng suy cho cùng họ vẫn bằng lòng tất cả, vẫn nở nụ cười rạng rỡ với điều đấy, vì họ tin rằng đây là nơi nhưng mà họ có thể tìm về mỗi lúc mỏi mệt. Qua ấy, tác giả cũng muốn gửi gắm 1 thông điệp về cuộc sống sẽ ko chỉ có màu hồng hào nhoáng như ánh sương mai. Nhưng mà phía sau nó còn có những mảnh đời đen trắng. Nó ko hoàn toàn xám xịt hay khuất tất nhưng mà làm cho người ta ko khỏi cảm thấy băn khoăn, lạnh lòng lúc nghĩ về những mảnh đời tương tự. 1 người nữ giới luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, hy sinh vì gia đình, con cái. 1 người nữ giới có thể chống trả nhưng mà vẫn tiếp diễn chịu đựng. Tất cả những đức tính ấy đều được tôi rèn từ cuộc sống của công nhân khó nhọc, gian truân. Khép lại câu chuyện chính là hình tự nhiên tươi đẹp, đã để lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng đọc giả. Sự xuất sắc của thiên cộng với vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ hàng chài đã làm cho mọi người ko khỏi hâm mộ. Như vậy, chúng ta đã phân tách đoạn cuối tác phẩm chiếc thuyền ngoài xa và thấy được vẻ được của người phụ nữ hàng chài chịu thương, cần mẫn. Ấy chính là vẻ đẹp truyền thống của người nữ giới trong mọi thời đại. 5. Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 3 Nguyễn Minh Châu ko chỉ được xem là 1 nhà văn tài năng, nhưng mà còn là 1 nhà văn mang được nhiều suy ngẫm triết lí tới cho độc giả. Đọc chiếc thuyền ngoài xa của ông ta ko chỉ thấy 1 câu truyện giàu ý nghĩa nhưng mà còn ấn tượng với ý nghĩa kết truyện trong tác phẩm. Tấm ảnh chiếc thuyền ngoài xa, trong mắt Phùng, ban sơ ấy là cả 1 tuyệt tác nghệ thuật, nhưng mà anh đã phải lặn lội từ xa đến trận mạc cũ này, mấy hiện nay mới chụp được 1 kiểu ảnh cực kỳ hoàn mĩ. Ấy là vẻ đẹp nhưng mà được xem như cả đời có lúc chỉ có 1 lần này Phùng mới nắm bắt được thời cơ. Trên phương diện nghệ thuật, có nhẽ nó sẽ được chấm điểm 10/10 vì chất lượng, cảm thu được cái đẹp trên phương diện của 1 tấm ảnh toàn bích, đáng thưởng thức, đáng được treo trong những phòng khách quan trọng và cao cấp. Và người nào đã thưởng thức được nó, chắc hẳn sẽ đáng kiêu hãnh và được xem như 1 món quà nghệ thuật vô giá! Tuy nhiên, đối với Phùng nó lại là 1 thứ gì ấy khác hẳn. nó chưa hẳn là vậy. Vì với Phùng, tuy chụp được 1 tấm ảnh xuất sắc nhưng mà tâm cảnh anh vẫn còn nhiều băn khoăn, day dứt, bởi lúc Phùng nhìn tấm ảnh, anh ko chỉ thấy hình ảnh của 1 bức tranh đầy nghệ thuật. Nhưng mà còn xuất hiện từ đằng sau nó là những hình ảnh khác. Ấy là hình ảnh Phùng ko nhìn lướt, nông cạn như cách những người khác thưởng thức. Phùng vẫn còn nhìn kĩ hơn, nhìn lâu hơn.. điều ấy đã chứng tỏ đằng sau bức ảnh vẫn còn mang nhiều điều gì ấy khiến người nghệ sĩ này phải trằn trọc? Hóa ra, Phùng nhận ra hình ảnh người phụ nữ bước ra từ tấm ảnh. Người nữ giới hàng chài nghèo khổ, và lam lũ. Có cuộc sống cùng cực cơ cực trên chiếc thuyền chài nhưng mà gia đình lại đông con nên số mệnh càng chật hẹp, cuộc đời càng mỗi khi thêm lận đận long đong trên cái thuyền chài lưới bé bỏng và chật hẹp, cũng như cuộc đời của bà khi nào cũng chật hẹp, tối tăm tương tự… Hình ảnh cam chịu, nhẫn nhục của chị lúc bị chồng đánh, chẳng hề kêu lên 1 tiếng. ko chống trả, cũng ko chạy trốn. Bà đã kể cho chúng ta nghe về 1 số mệnh đáng thương nhưng mà cũng đáng quý. Không có cái cuộc sống nghèo nàn đấy, ta chẳng thể thấu hết được 1 tấm lòng hi sinh vì hạnh phúc của con cái nhường nào. Cuộc đời vô thường, phẳng lặng vô danh ko người nào biết tới, nhưng mà người phụ nữ hàng chài, người con trai, thằng con Phác… tất cả họ đều là đại diện của lớp quần chúng bước ra từ những đói khổ và còn những tệ nạn trong cuộc sống, cái tối tăm nhưng mà sau chiến tranh ta cần phải đương đầu “bàn chân chị dẫm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông” Tấm ảnh nghệ thuật đẹp tươi và lung linh chỉ là cái vỏ hình thức nhưng mà thôi. Đằng sau nó còn những cuộc sống rách rưới nghèo đói. Tấm ảnh đấy được treo nằm bất động ở ấy ở 1 nơi quyền quý trong những gia đình am tường nghệ thuật. Nhưng phía sau nó lại là cả 1 ý nghĩa cực kỳ quý giá. Tóm lại, đoạn kết của Nguyễn Minh Châu đã muốn đề cập chiếc thuyền ngoài xa, vẻ đẹp ước mong lí tưởng của người nghệ sĩ luôn khao khát vươn đến. Nghệ sĩ chẳng những chỉ nhìn bề nổi nhưng mà còn phải hiểu thâm thúy cuộc sống phía sau của con người và cuộc sống bao quanh. 2.6 Phân tích đoạn cuối bài Chiếc thuyền ngoài xa mẫu 6Nguyễn Minh Châu được xem là 1 trong số những nhà văn mở đường tinh nhanh và tài năng nhất của nền văn chương Việt Nam giai đoạn đổi mới. Chiến tranh chấm dứt, quốc gia chuyển mình bước vào 1 chặng đường mới đầy gian khó và khó nhọc, những đau thương, bom đạn đã tạm lùi lại phía sau. Các tác giả giai đoạn này cũng dần dần chuyển hướng sáng tác và mày mò về các đề tài mới, đặc thù là trong công đoạn quốc gia, con người có nhiều chuyển biến mới mẻ, thay vì đi sâu vào chủ nghĩa người hùng cách mệnh như những 5 60, 70. Trái lại, chủ đề đạo đức con người và số mệnh tư nhân của con người được để ý nhiều hơn cả và Nguyễn Minh Châu là 1 trong những tác giả đã khai thác và mở đường cho đề tài này bằng nhiều tác phẩm tuyệt vời. Trong ấy đáng để ý nhất phải kể tới tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa, với những phát hiện, những triết lý ko chỉ dành cho giới làm nghệ thuật nhưng mà còn là cho cả cuộc đời được khai mở. Ở đoạn cuối của tác phẩm, chủ quản là những nghĩ suy trằn trọc của đối tượng Phùng về những mặt trái, những đau thương vẫn ẩn chìm trong cuộc đời của nhiều con người bé nhỏ, nhưng mà thỉnh thoảng chúng được đắp lên bằng những bức màn nghệ thuật, nếu ko đích thực trải nghiệm, thấu hiểu và có cái nhìn đa diện nhiều chiều, có nhẽ rằng sẽ chẳng bao giờ người ta trông thấy được. Trước hết phải nói về bức ảnh nhưng mà Phùng chụp được nhân chuyến công việc về miền biển, có nhẽ rằng với nhiều người xem nó là 1 bức ảnh rất nghệ thuật, ấy là cảnh “Mũi thuyền in 1 nét mơ hồ, lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha tí đỉnh màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào”. “Vài bóng người béo lẫn trẻ em ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ”. Ấy là 1 cảnh đắt trời cho, 1 vẻ đẹp toàn bích hiếm có, nhưng mà có nhẽ đời nghệ sĩ khó có thể gặp lần 2. Thế nhưng mà chỉ có mỗi mình bản thân Phùng biết đằng sau ấy là cả 1 câu chuyện, cả 1 cuộc đời nhiều đau buồn, cả 1 góc khuất của xã hội khi bấy giờ. Bởi lẽ sau cái bức ảnh nghệ thuật được anh trưởng phòng khen ngợi, được nhiều người sành nghệ thuật trưng trong nhà, đấy là cảnh 1 người phụ nữ làng chài xấu xí, thô kệch bị người chồng cục kịch vũ phu hành tội, diếc móc ko tiếc thương. Ấy còn là cảnh đau đớn lúc người nữ giới câm lặng chịu nhục, đứa đàn ông bằng lòng tiếng bất hiếu để bảo vệ mẹ. Ấy còn là cả 1 câu chuyện rất dài về cuộc đời của 1 người phụ nữ miền biển với đức hy sinh và vẻ đẹp tâm hồn trân quý. Bản thân Phùng lúc đứng trước bức ảnh để đời đấy, anh ko chỉ có cảm nhận của 1 người nghệ sĩ thuần tuý yêu cái đẹp, nhưng mà nó còn là 1 bài học, 1 phát hiện mới trong cuộc đời, nó khác xa những gì nhưng mà anh hằng hình dung trước ấy. Đối với vẻ đẹp toàn bích, hiếm có của bức ảnh anh hình như lại ko ưng ý, thậm chí có phần hụt hẫng và nuối tiếc, bởi chính những gì bản thân anh trải nghiệm. Phùng – 1 chiến sĩ đã từng vào sinh ra tử khắp các trận mạc góp công vào việc giải phóng quốc gia, lập lại hòa bình dân tộc, thế nhưng mà đứng trước hậu quả của chiến tranh, đứng trước cuộc đời xấu số khốn khổ của người phụ nữ, anh lại hình như bất lực và thấy bản thân mình còn non dại, đuối lý. Những lời nói, lời bày tỏ về cái nguyên cớ nhưng mà người phụ nữ phải bằng lòng chung sống với gã chồng vũ phu là vì những đứa con, vì đói nghèo, vì lòng bao dong của chị, vì cái tình cảnh nó buộc phải con người phải như thế khiến người ta ko khỏi lặng lại, và hình như có 1 cái gì ấy vỡ ra. Trong tấm ảnh đấy, tấm ảnh thật đẹp, thật nghệ thuật còn ẩn chứa những triết lý thâm thúy ở đời, rằng phàm nhìn nhận việc gì cũng phải xét tới tính đa diện nhiều chiều. Bởi lẽ, Phùng và Đẩu đi tranh đấu bao 5 đã quen với tư duy công bình, phải trái rõ rệt, nhưng mà 2 anh lại ko sống trong tình cảnh của 1 người phụ nữ xấu xí làm nghề chài lưới, có tận hơn chục đứa con chờ ăn, thế nên các anh chẳng thể hiểu được nỗi khổ tâm của chị cho tới lúc chị mở lòng hàn ôn. Phcửa ải nói rằng đối với nhiều người khác bức ảnh chỉ dễ ợt là đẹp, nhưng mà đối với Phùng nó ko chỉ là nghệ thuật nhưng mà còn là cuộc đời, là triết lý nhân sinh của hàng triệu con người giống người phụ nữ làng chài. Chính thành ra Phùng “mỗi lần ngắm kỹ” bức ảnh, cái anh thật sự thấy chẳng hề là cảnh sương sớm sớm mai, nhưng mà chính là cuộc đời của 1 người phụ nữ mưa nắng mệt nhọc, là vẻ đẹp đạo đức của 1 con người có tấm lòng nhân từ vị tha hơn tất cả. Tiếc nuối đối với Phùng đấy là vẻ đẹp tiềm tàng đấy chẳng hề người nào cũng có thể trông thấy, bởi nó bị cách trở bởi 1 tấm ảnh quá nghệ thuật quá đẹp, 1 cái đẹp “vị nghệ thuật”. Hình ảnh người phụ nữ làng chài xuất hiện trong tâm não Phùng “cao béo với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt đẫm, bộ mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm”, ấy chính là 1 hình ảnh rất thực tiễn về xã hội Việt Nam sau chiến tranh, nghèo đói, khổ đau, lam lũ vẫn đang bao trùm trên cuộc đời của rất nhiều con người giống như người phụ nữ làng chài. Phùng hay chính tác giả đã trông thấy 1 cách rõ rệt về thực trạng cuộc sống quần chúng và những trằn trọc về 1 biện pháp để chỉnh sửa nó, ấy là tấm lòng nhân đạo, mến thương con người thâm thúy nhưng mà Nguyễn Minh Châu muốn truyền đạt phê duyệt tác phẩm của mình. Cùng lúc việc Phùng từ bức ảnh nhận ra bóng vía của người phụ nữ làng chài, còn trình bày 1 ý kiến trắng trong tác của tác giả đấy là “nghệ thuật vị nhân sinh”, nghĩa là văn học, nghệ thuật thế tất rốt cục đều là để chuyên dụng cho đời sống con người, vì con người nhưng mà nói lên những góc khuất của số mệnh, để từ ấy thông cảm và thấu hiểu. Cũng chính từ ấy ta nhìn ra được sự day dứt, nhớ tiếc và ám ảnh của đối tượng Phùng, lúc anh trông thấy rằng hình như bức ảnh nghệ thuật đấy đã quá ra rời, thậm chí làm che giấu đi những vẻ đẹp, những diễn biến trong đời sống thực tiễn, phát triển thành ko thực, hào nhoáng, chia cắt, phân tầng xã hội lúc nó được treo trong nhà những người sành về nghệ thuật, nhưng mà thực tiễn họ cũng chẳng hiểu được câu chuyện phía sau. Cuối cùng hình ảnh “Mụ bước những bước chậm rì rì, bàn chân chị dẫm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông…” là biểu lộ của dòng chảy cuộc sống, số mệnh của đối tượng, người phụ nữ vẫn phải lần khân sống cuộc đời của mình, gắn bó với gia đình, biến thành 1 trong những mảnh ghép “ko người nào nhớ mặt đặt tên” của xã hội, làm nên 1 cuộc đời muôn màu muôn vẻ. Cũng phiếm chỉ 1 xã hội với đầy rẫy những mảnh đời với nhiều tình cảnh không giống nhau, với những nỗi đau, những xấu số, những hạnh phúc riêng nhưng mà chúng ta cần thiết cái nhìn đa diện, nhiều chiều để thấu hiểu. Nghệ thuật hiện ra từ cuộc sống, nhưng mà chẳng hề khi nào cuộc sống cũng có vẻ đẹp thập toàn thập mỹ lý tưởng nhưng mà chỉ có cách thấu hiểu, thông cảm và san sớt thì mới có thể kéo gần khoảng cách giữa chúng. Đoạn kết của tác phẩm là những chiêm nghiệm của tác giả phê duyệt đối tượng Phùng về những triết lý nhân sinh của cuộc sống, từ 1 tấm ảnh nhưng mà sau ấy là ẩn chứa cả 1 cuộc đời, 1 số mệnh với nhiều góc khuất cần thấu hiểu, thông cảm. Cùng lúc tác phẩm cũng trình bày 1 ý kiến mới về cách nhìn nhận cuộc đời rằng cần thiết cái nhìn đa diện, nhiều chiều, cùng lúc bằng lòng rằng trong những cái nghịch lý vẫn luôn còn đó những cái có lý. 6. Ý nghĩa đoạn kết thúc truyện Chiếc thuyền ngoài xa Nguyễn Minh Châu ko chỉ được xem là 1 nhà văn tài năng, nhưng mà còn là 1 nhà văn mang được nhiều suy ngẫm triết lí tới cho độc giả. Đọc chiếc thuyền ngoài xa của ông ta ko chỉ thấy 1 câu truyện giàu ý nghĩa nhưng mà còn ấn tượng với ý nghĩa kết truyện trong tác phẩm. Tấm ảnh chiếc thuyền ngoài xa, trong mắt Phùng, ban sơ ấy là cả 1 tuyệt tác nghệ thuật, nhưng mà anh đã phải lặn lội từ xa đến trận mạc cũ này, mấy hiện nay mới chụp được 1 kiểu ảnh cực kỳ hoàn mĩ. Ấy là vẻ đẹp nhưng mà được xem như cả đời có lúc chỉ có 1 lần này Phùng mới nắm bắt được thời cơ. Trên phương diện nghệ thuật, có nhẽ nó sẽ được chấm điểm 10/10 vì chất lượng, cảm thu được cái đẹp trên phương diện của 1 tấm ảnh toàn bích, đáng thưởng thức, đáng được treo trong những phòng khách quan trọng và cao cấp. Và người nào đã thưởng thức được nó, chắc hẳn sẽ đáng kiêu hãnh và được xem như 1 món quà nghệ thuật vô giá! Tuy nhiên, đối với Phùng nó lại là 1 thứ gì ấy khác hẳn. nó chưa hẳn là vậy. Vì với Phùng, tuy chụp được 1 tấm ảnh xuất sắc nhưng mà tâm cảnh anh vẫn còn nhiều băn khoăn, day rứt, bởi lúc Phùng nhìn tấm ảnh, anh ko chỉ thấy hình ảnh của 1 bức tranh đầy nghệ thuật. Nhưng mà còn xuất hiện từ đằng sau nó là những hình ảnh khác. Ấy là hình ảnh Phùng ko nhìn lướt, nông cạn như cách những người khác thưởng thức. Phùng vẫn còn nhìn kĩ hơn, nhìn lâu hơn.. điều ấy đã chứng tỏ đằng sau bức ảnh vẫn còn mang nhiều điều gì ấy khiến người nghệ sĩ này phải trằn trọc? Hóa ra, Phùng nhận ra hình ảnh người phụ nữ bước ra từ tấm ảnh. Người nữ giới hàng chài nghèo khổ, và lam lũ. Có cuộc sống cùng cực cơ cực trên chiếc thuyền chài nhưng mà gia đình lại đông con nên số mệnh càng chật hẹp, cuộc đời càng mỗi khi thêm lận đận long đong trên cái thuyền chài lưới bé bỏng và chật hẹp, cũng như cuộc đời của bà khi nào cũng chật hẹp, tối tăm tương tự… Hình ảnh cam chịu ,nhẫn nhục của chị lúc bị chồng đánh, chẳng hề kêu lên 1 tiếng. ko chống trả, cũng ko chạy trốn. Bà đã kể cho chúng ta nghe về 1 số mệnh đáng thương nhưng mà cũng đáng quý. Không có cái cuộc sống nghèo nàn đấy, ta chẳng thể thấu hết được 1 tấm lòng hi sinh vì hạnh phúc của con cái nhường nào. Cuộc đời vô thường, phẳng lặng vô danh ko người nào biết tới, nhưng mà người phụ nữ hàng chài, người con trai, thằng con Phác… tất cả họ đều là đại diện của lớp quần chúng bước ra từ những đói khổ và còn những tệ nạn trong cuộc sống, cái tối tăm nhưng mà sau chiến tranh ta cần phải đương đầu. “bàn chân chị giậm lên mặt đất kiên cố, hòa lẫn trong đám đông” Tấm ảnh nghệ thuật đẹp tươi và lung linh chỉ là cái vỏ hình thức nhưng mà thôi. Đằng sau nó còn những cuộc sống rách rưới nghèo đói. Tấm ảnh đấy được treo nằm bất động ở ấy ở 1 nơi quyền quý trong những gia đình am tường nghệ thuật. Nhưng phía sau nó lại là cả 1 ý nghĩa cực kỳ quý giá. Tóm lại, đoạn kết của nguyên minh châu đã muốn đề cập chiếc thuyền ngoài xa, vẻ đẹp ước mong lí tưởng của người nghệ sĩ luôn khao khát vươn đến. Nghệ sĩ chẳng những chỉ nhìn bề nổi nhưng mà còn phải hiểu thâm thúy cuộc sống phía sau của con người và cuộc sống bao quanh.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu dụng khác trên phân mục Văn chương – Tài liệu của Vik News VN.

[rule_2_plain]

[rule_3_plain]

#Top #bài #phân #tích #đoạn #cuối #Chiếc #thuyền #ngoài #hay #sâu #sắc

#Top #bài #phân #tích #đoạn #cuối #Chiếc #thuyền #ngoài #hay #sâu #sắc

Vik News