Thành ngữ nói về vẻ đẹp của sông núi
Cách sông cách núi cho cam
Quyển Sơn vui thú nhất đời Ngược xuôi tiện nẻo, lắm nghề làm ăn
Sự đời nghĩ cũng nực cười Một con cá lội mấy người thả câu Anh về xẻ gỗ bắc cầu Non cao anh vượt biển sâu anh dò Bây giờ sao chẳng bén cho Xa xôi cách mấy lần đò cũng đi
Sơn cách, thủy cách, lòng không cách Trước thăm phụ mẫu, sau là thăm em
Chim buồn tình chim bay về núi
Tháp Bánh Ít đứng sít cầu Bà Gi Sông xanh, núi cũng xanh rì Vào Nam, ra Bắc ai cũng đi con đường này Nghìn năm gương cũ còn đây Lòng ơi! Phải lo nung son sắt kẻo nữa đầy bể dâu
Mãn vui Hương Thủy, Ngự Bình Năm dòng sông chảy Sáu dãy non cao Biển Đông sóng vỗ dạt dào Tháp xưa làm bút ghi tiếng anh hào vào mây xanh
Cheo leo núi đá xây thành Đầu non mây trải, chen cành suối tuôn Biển khơi, nước chẳng quên nguồn Gành xa sóng vỗ tiếng luồn trong hoa
Trà My sông núi đượm tình
Ai về sông núi Phú Yên
Một lời thề không duyên thì nợ Hai lời thề không vợ thì chồng Ba lời thề khơi núi lấp sông Em quyết đi theo anh cho trọn đạo kẻo luống công anh đợi chờ.
Gánh gánh gồng gồng Gánh sông gánh núi Gánh củi gánh cành Ta chạy cho nhanh Về xây nhà bếp Nấu nồi cơm nếp Chia ra năm phần Một phần cho mẹ Một phần cho cha Một phần cho bà Một phần cho chị Một phần cho anh Ta chạy cho nhanh Về xây nhà bếpNấu nồi cơm nếp…
Chăn đơn gối chiếc nửa hòng Cạn sông lở núi ta đừng quên nhau Từ ngày ăn phải miếng trầu Miệng ăn xôi đỏ dạ sầu đăm chiêu Biết rằng thuốc dấu hay bùa yêu Làm cho ăn phải nhiều điều xót xa Làm cho quên mẹ quên cha Làm cho quên cửa quên nhà Làm cho quên cả đường ra lối vào Làm cho quên cá dưới ao Quên sông tắm mát, quên sao trên trời Đất Bụt mà ném chim trời Ông Tơ bà Nguyệt xe dây nhợ nửa vời ra đâu Cho nên cá chẳng bén câu Lược chẳng bén dầu, chỉ chẳng bén kim Thương nhau nên phải đi tìmNhớ nhau một lúc như chim lạc đàn.
|