Truyện nhà có manh thê để cưng chiều mục đình sâm

Thông tin truyện

  • 1 Bách luyện thành thần Tiên Hiệp, Dị Giới, Huyền Huyễn
  • 2 Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Ngôn tình
  • 3 Quan thuật Quan Trường, Đô Thị
  • 4 Nghe nói em thích tôi Ngôn tình, Hiện đại
  • 5 Overgeared Thợ rèn huyền thoại Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Võng Du
  • 6 Boss hung dữ 2 - Cả đời chỉ vì em Ngôn tình, Đô Thị, Hiện đại
  • 7 Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc Ngôn tình, Sủng
  • 8 Huyền giới chi môn Tiên Hiệp, Huyền Huyễn
  • 9 Đêm ấy, tôi rơi vào... Ngôn tình, Đô Thị, Sắc
  • 10 Chàng rể đại gia Ngôn tình, Đô Thị, Ở rể

  • 1 Chàng rể đại gia Ngôn tình, Đô Thị, Ở rể
  • 2 Bạn trai kỳ lạ của tôi Ngôn tình, Truyện ma - kinh dị
  • 3 Chàng rể cực phẩm Ngôn tình, Gia đình, Sắc, Sủng, Đam Mỹ, Hiện đại, Ở rể
  • 4 Ông bố bỉm sữa siêu cấp Ngôn tình, Đô Thị, Sủng
  • 5 Long tế Ngôn tình, Đô Thị
  • 6 Truyền nhân trừ ma: Bạn trai tôi là cương thi Truyện ma - kinh dị, Hài Hước
  • 7 Chàng rể phi thường Ngôn tình, Ở rể
  • 8 Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Ngôn tình, Sủng, Hiện đại, Ngọt
  • 9 Tiên sinh đoán mệnh sao? Truyện ma - kinh dị, Đam Mỹ
  • 10 Bà chủ cực phẩm của tôi Ngôn tình, Sắc, Sủng

Chương 869: Cái ôm đến chậm.

Má Lưu đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh: “Thiếu gia! Cậu thật sự trở về rồi!”

Lúc này Ôn Ngôn mới tin, người đứng ở trước mặt cô, là thật.

Advertisement

Cô đã đợi rất lâu, rất lâu rất lâu rồi… Cô bát chấp tất cả xông lên trước, nhào vào lòng người mà cô ngày nhớ đêm mong kia, thân thể anh suy nhược không ít so với quá khứ, bị cô nhào tới lực đạo quá lớn làm anh phải lùi về hai bước , nhưng vẫn một mực ôm lấy cô, nhưng mà ngực bị đụng có chút đau, phổi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục phổi bắt đầu kháng nghị, nhịn không được ho khan vài tiếng.

Ôn Ngôn ôm anh thật lâu cũng không buông ra: “Anh đi đâu vậy? Vì sao bây giờ mới quay về? Em còn tưởng là anh chết rồi, không thể quay về nữa, anh không biết mấy tháng này em trải qua như thế nào đâu…”

Mục Đình Sâm nhu hòa vuốt tóc cô, dùng sức ôm chặt cô: “Không sao, anh trở về rồi, sẽ không bao giờ rời đi nữa.”

Tiêu Đoàn Tử ở một bên nói nhao nhao đòi Mục Đình Sâm ôm một cái, Ôn Ngôn nén nước mắt chui ra khỏi ngực Mục Đình Sâm nhét Tiểu Đoàn Tử vào trong lòng anh: “Ngày nào Tiểu Đoàn Tử cũng nhao nhao đòi cha, hôm nay, cuối cùng cũng không để nó thất vọng rồi.”

Ánh mắt Mục Đình Sâm đầy nhu thuận mà nhìn Tiểu Đoàn Tử: “Cha trở về rồi, sẽ không đi nữa.”

Advertisement

Tiểu Đoàn Tử nghe hiểu, ôm cổ của anh không chịu buông tay.

Lâm quản gia lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu gia, đi vào trước đi, bên ngoài gió lớn, thân thể cậu vẫn chưa bình phục hoàn toàn.”

Mục Đình Sâm nhẹ gật đầu, một tay ôm Tiêu Đoàn Tử, một tay nắm tay Ôn Ngôn đi vào trong phòng. Trần Mộng Dao nhìn một nhà ba người cuối cùng cũng đã đoàn tụ, tảng đá trong lòng cũng coi như được buông xuống: “Mục Đình Sâm, anh cũng không biết máy tháng này ngày nào tôi cũng ở đây chăm con giúp anh, sắp trở thành mẹ thứ hai của con anh rồi, lần này anh nợ tôi một khoản nhân tình lớn đấy.”

Mục Đình Sâm hỏi: “Cô muốn tôi cảm ơn cô thế nào? Cứ nói.”

Trần Mộng Dao vốn là nói đùa một chút mà thôi, Mục Đình Sâm nghiêm túc như vậy, cô có chút ngại ngùng: “Tôi… Tôi cũng không muốn gì, cũng chỉ hi vọng anh đừng bao giờ dọa người như thế nữa, đừng bao giờ để Tiểu Ngôn thương tâm khổ sở thế nữa, cả đời chăm sóc cô ấy thật tốt, đối xử với cô ấy thật tốt.”

Mục Đình Sâm nghiêm túc đồng ý: “Được.”

Bây giờ Mục Đình Sâm trở về rồi, Trần Mộng Dao cũng không có lý do tiếp tục ở lại nữa, cô chủ động yêu cầu má Lưu giúp cô thu dọn hành lý, mấy tháng nay cô không có về biệt thự Bạch Thuỷ Loan rồi, mấy tháng rồi không có thời gian rảnh về nhà ngoại thăm Giang Linh, mấy tháng rồi không có sức đi ăn nồi lẫu yêu thích nhất, cô đã có chút không đợi được rồi.

Mục Đình Sâm bảo Trần Nặc đưa Trần Mộng Dao về, sau một hồi bận rộn, Trần Mộng Dao đi, chỉ còn lại Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm “Hai mặt nhìn nhau”. Sau khi nhiệt tình và kích động đã trôi qua, hai người vẫn giống như lúc trước, khi ở cùng một chỗ không có nói nhiều, cộng thêm mấy tháng không gặp, thoáng có một chút xa lạ.

Ôn Ngôn có chút ngại ngùng mà nhìn vào mắt của anh: “Anh…

hình như gầy đi nhiều rồi, rốt cuộc máy tháng nay anh đã làm gì?

Mục Đình Sâm không giống cô, anh sẽ không thẹn thùng, cho nên trực tiếp nhìn chằm chằm cô, quan sát từ đầu đến chân, hận không thể một lần nhìn đủ: “Sau khi anh gặp chuyện được sóng biển đẩy đến một bãi biển gần đó, ngâm trong nước biển quá nghiêm trọng, thời tiết quá lạnh, lúc đó anh cũng không khác sắp chết là mấy, được ngư dân cứu lên. Nhà dân ở địa phương đó cũng vừa nhỏ vừa nghèo, người cứu anh cũng chỉ có thể dùng vài bài thuốc dân gian mà cứu vớt mạng anh, nói thật buồn cười, dân bản xứ thờ phụng một đồ vật rất kỳ quái, lại còn tìm người “cách làm” cũng không khác kiêu đại thần bên Trung Quốc bao nhiêu. Kéo dài một đoạn như vậy, là khoảng mấy tháng, anh cũng hoài nghỉ anh sắp không chịu được mà chết luôn rồi, còn may có thể liên lạc với chú Lâm. Khi đó chú Lâm đưa anh tới bệnh viện, tình hình của anh thật sự không tốt, còn không biết có thể sống sót hay không, cho nên không dám nói cho em, tận đến khi xác nhận anh có thể sống sót trở về bên em, anh liền trực tiếp trở về, anh sợ em biết anh còn sống kiền liều lĩnh đi tìm anh, đường xá xa xôi như vậy, sợ em bị giày vò, anh trực tiếp trở về là tốt rồi. Khoảng thời gian này, em chịu khổ rồi, chuyện của công ty em cũng xử lý thật tốt đẹp.”

Tới giờ Ôn Ngôn mới hiểu được tại sao đêm trước ăn tết chú Lâm vẫn lấy cớ ra ngoài, cô chưa từng hỏi đến, hóa ra là đi tìm Mục Đình Sâm.

Cô đối với cách làm của Mục Đình Sâm có chút oán trách: “Cái gì gọi là sợ em bị giày vò? Anh không chết chính là cứu rỗi lớn nhất với em, anh cũng không biết… Em đã đau khổ đến thế nào…”

Ánh mắt Mục Đình Sâm nhìn cô, dần dần trở lên cực nóng: “Anh biết… Anh đều biết.”

Ôn Ngôn bị anh nhìn có chút xấu hổ, trầm thấp cúi thấp đầu: “Khẳng định là chú Lâm có nói hết sự tình trong nhà cho anh biết, em không kể lại nữa. Đúng rồi… Thời điểm công ty gặp khó khăn, Thiếu Khanh và hai nhà Diệp, Khúc đã giúp đỡ cho em mượn tiền, em chuyển tiền họ cho em mượn thành cổ phần Mục thị, chuyện này chắc là anh còn chưa biết, lúc em làm thế chú Lâm cũng không ở nhà.”

Mục Đình Sâm không có phản ứng đặc biệt gì: “Em làm việc anh rất yên tâm, không cần nói với anh.”

Ôn Ngôn còn nghĩ tới một sự kiện: “Đúng rồi… Tất cả mọi người cho là anh chết rồi, tình thế bắt buộc, em đã chuyển dời cổ phần Mục thị lên danh nghĩa của mình, bây giờ anh đã trở về rồi, mau đổi lại lần nữa đi, chúng ta mau chóng đi làm thủ tục thôi.”

Mục Đình Sâm đột nhiên cười cười: “Quan hệ của chúng ta là gì? Sao phải phân chia rõ ràng như vậy chứ? Công ty ở danh nghĩa của ai đều không quan trọng, chỉ cần là thứu anh có, anh đều có thể nguyện ý cho em, tất cả, đều có thể. Anh có chút mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Ôn Ngôn lúc này mới nhớ đến anh ngàn dặm xa xôi trở về, còn chưa được nghỉ ngơi, vội vàng đứng dậy theo anh đi lên lầu, động tác nhanh nhẹn nhanh chóng đổi sạch sẽ ga giường vỏ chăn, bệnh thích sạch sẽ của anh khẳng định là vẫn còn, thật vất vả mới có thể trở về, phải để anh ngủ một giấc thật an ồn.

Mục Đình Sâm lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cô bận rộn, Tiểu Đoàn Tử đứng ở bên cạnh anh ôm lấy đôi chân dài của anh.

Bây giờ anh cũng không có thời gian dính lấy “Trang sức chân”

này, anh chỉ muốn ôm Ôn Ngôn cào lòng…

“Má Lưu, mang Tiểu Đoàn Tử vào trong sân chơi một lát với.”

Má Lưu nghe tiếng lập tức ôm Tiểu Đoàn Tử đi, còn thấp giọng dạy dỗ nói: “Cha con thật vất vả mới có thể trở về, con để họ dính nhau chút đi, con đi xem náo nhiệt làm gì? Bà dẫn con đi chơi nhé.”

Sắp xếp xong ga giường, Ôn Ngôn còn chưa kịp ngồi dậy, liền bị Mục Đình Sâm ôm lấy từ phía sau. Cái ôm của anh vẫn giống lúc trước, trong ấm áp có một tia bá đạo, ngửi được mùi hương trên người anh, cô có chút tâm viên ý mã.

Tay của anh xe nhẹ đường quen cởi sạch quần áo cô, vừa hay vỗ về chơi đùa. Thời điểm cô không kiềm chế được chân run run lên, anh đột nhiên bá đạo áp đảo cô ở trên giường, hô hấp cực nóng gần trong gang tắc, cô nhìn thấy điên cuồng tiềm ẩn rõ ràng trong con ngươi của anh. Cô có chút hoảng hót, đã máy tháng không làm loại chuyện thân mật này, nhìn điệu bộ này của anh, cô chỉ sợ không có quả ngon ăn, nhưng mà….. Chỉ cần anh có thể trở về, cô đều có thể tiếp nhận.

Chương 984: Tâm Ý Của Anh.

Cảm xúc trong lòng anh trong nháy mắt bị nhắc lên: “Dì đã náo loạn đủ chưa? Đêm giao thừa tôi cũng chỉ có thể đi gặp con trai có máy tiếng, dì còn không hài lòng sao? Tôi nói cho dì biết, ngày mai Ôn Ngôn sẽ mang Tiểu Đoàn Tử về thăm chú Lâm, nếu dì dám làm cô ấy khó xử, tôi liền dám trở mặt với dì, không tin thì dì cứ thử xem!”

An Tuyết Ly châm chọc: “Thật là buồn cười, năm mới mang theo con trai về chỉ để thăm quản gia nhà Mục gia?

Advertisement

Chỉ sợ là vì lý do khác đi? Rắp tâm không tốt!”

Mục Đình Sâm siết chặt hai tay thành quyền: “Không thì sao? Chẳng lẽ trở về thăm dì à? Dì xứng sao?

Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, dì đừng cản tôi.”

Nhìn Mục Đình Sâm lên lầu, An Tuyết Ly tức giận đến nỗi hung hăng nắm lấy gói tựa ở sô pha mà trút giận, bà cầm điện thoại di động lên muốn đánh cho Ôn Ngôn nhụt chí, phút cuối cùng lại bình tĩnh xuống, vì trận tức giận này mà làm mắt lòng Mục Đình Sâm sẽ vỡ kế hoạch, cục tức này, bà nhịn.

Hôm sau, lúc Mục Đình Sâm rời giường xuống lầu, thoáng nhìn thấy An Tuyết Ly bận rộn ở phòng khách, trên bàn đều bày ra bánh kẹo và hoa quả trẻ con thích ăn.

Thấy anh đi xuống, An Tuyết Ly cười ôn hòa: “Không phải là Tiểu Đoàn Tử sắp tới sao? Mẹ đã chuẩn bị những thứ cháu thích, hôm nay cũng bảo nhà bếp chuẩn bị món ăn cháu thích rồi.”

Advertisement

Mục Đình Sâm đã sớm quen với cách “trở mặt” của bà, sắc mặt không đổi nói: “Tôi đi đón họ.”

An Tuyết Ly thả tầm mắt xuống: “Ừ, đi đi.”

Lái xe khu chung cư Ôn Ngôn ở, Mục Đình Sâm gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, rồi im lặng chờ đợi ở dưới lầu.

Qua hẹn tằm năm phút, Ôn Ngôn và má Lưu mang theo Tiểu Đoàn Tử ra, lên xe, Ôn Ngôn nghỉ ngờ hỏi: “Sao bà ta lại cho phép anh tới? Em còn tưởng rằng anh không thể ra ngoài, em còn đang định bắt xe qua đó.”

Mục Đình Sâm thuận miệng nói: “Em cũng không phải không biết, bà ấy lật mặt còn nhanh hơn lật sách, lúc này dễ nói chuyện, chút nữa thì không chắc.”

Điểm ấy Ôn Ngôn tràn đầy cảm xúc, mấp máy môi, không trả lời.

Đến Mục trạch, trước khi Ôn Ngôn vào cửa đã dặn dò Tiểu Đoàn Tử: “Tiểu Đoàn Tử, chút nữa con gặp bà dì phải lễ phép chào hỏi, không thể phát cáu, đây là lễ phép, mẹ không ép con thích bà ấy, nhưng cũng không được là một đứa trẻ không lễ phép.”

Sở dĩ còn gọi là bà dì, là vì Mục Đình Sâm cũng chưa thừa nhận An Tuyết Ly là mẹ đẻ của anh, mặc dù quan hệ lộn xôn, tốt xấu gì thì ở nơi này, một tiếng “bà nội” cũng không thể gọi ra được.

Tiểu Đoàn Tử ngoan ngoãn đồng ý, vừa vào cửa, An Tuyết Ly liền một tay cầm gậy đỡ một tay bưng đồ ăn vặt đi lên trước, lướt qua Ôn Ngôn, trực tiếp nói với Tiểu Đoàn Tử: “Nào, đến chơi cùng bà nội, bà nội cho con đồ ăn ngon.”

Tiểu Đoàn Tử im lặng, quên phép tắc Ôn Ngôn đã dạy, ở trong lòng Ôn Ngôn im lặng, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Bà dì không phải bà nội, cháu ghét bà dì.”

Ôn Ngôn vốn không muốn An Tuyết Ly tới gần Tiểu Đoàn Tử, cho nên vô ý thức né tránh một chút, An Tuyết Ly trông thấy cử động của cô, lại thêm Tiểu Đoàn Tử, lập tức thay đổi sắc mặt: “Ôn Ngôn, cô dạy con thật tốt, dạy con gọi một người không có quan hệ gì là bà, dạy nó ghét bà nội ruột của mình! Có phải là về sau cô cũng dạy Tiểu Đoàn Tử không nhận người bố như Đình Sâm không?

Đưa con cho cô nuôi là một sai lầm!”

Ôn Ngôn lười giải thích: “Chúng tôi trở về thăm chú Lâm.”

An Tuyết Ly nhìn về phía Mục Đình Sâm: “Đình Sâm, con cũng thấy, sang năm mới, cô ta mang con về chỉ để thăm quản gia Mục gia, thật sự là trò cười, cô ta dạy con mình thế nào, con nhìn thấy rõ chưa? Thế này rồi còn đứng về phía nó?”

Mục Đình Sâm đưa tay nắm cả vai Ôn Ngôn, hướng vào phòng khách đến: “Cô ấy dạy Tiểu Đoàn Tử thế nào tôi tự biết, về phần trở về thăm chú Lâm, không phải hôm qua tôi cũng đã nói cho dì biết rồi sao? Dì còn chưa biết? Chú Lâm đi đâu rồi?”

An Tuyết Ly đưa đĩa đồ ăn vặt đầy áp đặt lại bàn: “Không biết, sáng sớm đã ra ngoài, lúc nào trở về mẹ cũng không biết.”

Sáng sớm đã ra ngoài? Ôn Ngôn nhíu mày, cô cảm thấy.

năm mới hẳn là chú Lâm sẽ không bận rộn như vậy, có thể là An Tuyết Ly cố ý để chú Lâm đi. Cô cũng không muốn vạch trần: “Tôi gọi điện cho chú Lâm, bảo chú ấy trở.

Về An Tuyết Ly không vui nhìn Ôn Ngôn: “Làm sao? Ông ta là quản gia Mục gia, đi làm chuyện nên làm, chẳng lẽ có gì không đúng sao? Đến thời gian tự nhiên sẽ trở về, cô cảm thấy tôi có thể bắt ông ta đi nào gì? Người phụ nữ này, sao tâm tư lại nặng như vậy chứ?”

Ôn Ngôn mím môi không nói, nhịn rồi lại nhịn, cô muốn giữ mặt mũi cho Mục Đình Sâm.

Mục Đình Sâm có chút đau đầu: “Được rồi, nói chuyện không hợp thì đừng miễn cưỡng ở cùng một chỗ, nếu dì đã nhìn chúng tôi không vừa mắt, vậy thì đi lên lầu đi, một mình tương đối yên tĩnh.”

An Tuyết Ly lập tức chấm dứt chiên tranh, sợ Mục Đình Sâm thật sự trở mặt, ngữ khí hòa hoãn hơn một chút: *Cũng không phải mẹ muốn nói nhưng điều này vào ngày tết, nếu không phải Ôn Ngôn dạy Tiểu Đoàn Tử ghét mẹ, còn không cho mẹ đụng vào Tiểu Đoàn Tử, mẹ cũng sẽ không tức giận. Đình Sâm, ít nhiều thì con cũng nên phân biệt rõ thật giả trắng đen đi? Ôn Ngôn không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện? Nó sớm không ai giáo dưỡng, con không phải vậy. Không phải mẹ nói này, người giống Ôn Ngôn thế này, đừng nói là ở Mục gia, xem như đến nhà khác cũng nhận lấy kết quả không vui như vậy thôi.”

An Tuyết Ly tự nhận là mình dùng thân phận của trưởng bối nói lời nói này không có gì quá đáng, thật tình không biết điểm này đâm trúng vảy ngược của Mục Đình Sâm, sắc mặt Mục Đình Sâm trầm xuống: “Cô ấy không hiểu chuyện, là tôi chiều ra, giáo dưỡng của cô ấy, cũng là tôi giáo, quan trọng nhất chính là cả đời này của cô ấy ngoại trừ tôi thì không thể gả cho người khác. Tiểu Đoàn Tử là con của cô ấy, cô ấy không muốn người nào động vào thì không cho người đấy động vào thôi, nếu dì đã chán ghét cô ấy như thế, làm sao có thể thích con trai cô ấy chứ?

Không cho dì tới gần Tiểu Đoàn Tử không phải hợp tình hợp lý sao? Hoặc là dì ngậm miệng lại, hoặc là tự đi lên lầu, tự dì chọn đi.”

Không khí đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng lại, Ôn Ngôn vụng trộm kéo góc áo của Mục Đình Sâm, ra hiệu anh đừng như vậy, dù sao bất kể như thế nào, cuối cùng An Tuyết Ly đều tính trên người cô, cô không cầu An Tuyết Ly có thể thay đổi án tượng với mình, chỉ cầu là đừng có chuyện gì xảy ra nữa, hôm nay cô chỉ muốn đơn thuần trở về thăm chú Lâm một chút, đương nhiên, cũng là thăm Mục Đình Sâm.

Sau một lát yên tĩnh, ánh mắt An Tuyết Ly mang theo cáu giận nhìn Ôn Ngôn một chút, coi như chưa xảy ra chuyện gì, đứng lên đi tới một bên: “Mẹ gọi điện thoại cho Lâm quản gia, bảo ông ta nhanh chóng trở về.”

Ôn Ngôn thở phào một cái, ánh mắt vừa nãy của An Tuyết Ly làm cô có chút không thỏa mái, giống như là bị ác lang để mắt tới vậy, hiện tại toàn thân cô cũng không được tự nhiên.

Cô có thể hiểu được vì sao An Tuyết Ly càng ngày càng không kiêng nể gì cô, bởi vì cô và Mục Đình Sâm đã ly hôn, hiện tại An Tuyết Ly mới là nữ chủ nhân Mục gia, cô chỉ là người ngoài mà thôi.

Mới Mục Đình Sâm ở trước mặt mọi người che chở cô, ít nhiều cũng cho cô một chút an ủi, nếu không phải có từ giấy xác nhận ly hôn, cô còn thật sự không cỏ cảm giác đã ly hôn, giữa tình cảm của cô và anh, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi gì, dù là đêm trước ly hôn hung hăng cãi nhau, chí ít, cô biết tâm ý của anh, cũng không còn trách lúc trước anh giúp An Tuyết Ly giáu cô về chuyện của vị tai nạn máy bay.

Video liên quan

Bài Viết Liên Quan

Chủ Đề