Zenosyne là gì

Từ cổ chí kim, con người ta đã biết khai thác sức mạnh của ngôn ngữ. Bằng lời nói và ngôn từ, chúng ta có thể xây dựng lên cả một đế chế hùng mạnh, thu hút đám đông và hướng họ tới những điều lớn lao trong cuộc sống.

Ngôn ngữ chính là thứ vũ khí sắc bén nhất, là một trong những đặc tính tiến hóa bậc cao của con người so với những loài động vật khác trên trái đất. Một người sở hữu vốn từ vựng phong phú luôn có nhiều cơ hội hơn trong việc tiếp thu và học hỏi kiến thức trong cuộc sống.

Tuy nhiên, ngôn từ có thể tạo ra một con người, nhưng cũng có thể hủy hoại họ bằng sự độc ác và tàn bạo. Vì vậy, việc sử dụng ngôn ngữ đòi hỏi chúng ta phải có một thái độ nghiêm túc và nên áp dụng "đúng người, đúng việc, đúng nơi" cần thiết!

Hi vọng rằng, sau bài viết ngày hôm nay, các bạn có thể tiếp tục bổ sung thêm vào "hành trang" ngôn ngữ của mình những vốn từ mới mẻ và thú vị.

  • Absquatulate: rời đi không một lời tạm biệt; bỏ đi không chào tạm biệt; ám chỉ hành động "chuồn" khỏi nơi nào đó một cách nhanh chóng, âm thầm.

  • Acosmist: người phủ nhận sự tồn tại của vạn vật và coi tất thảy vũ trụ chỉ là một ảo tưởng hư vô không có thực.

  • Anam Cara: người bạn tâm giao; người bạn mà bạn có thể tin tưởng, sẻ chia, bộc bạch những nỗi niềm khó nói, những suy nghĩ riêng tư thầm kín hay những giây phút hạnh phúc ngọt ngào của bản thân.

  • Anecdoche: một cuộc hội thoại mà ai cũng nói, ai cũng lắm mồm nhưng chẳng ai thèm lắng nghe.

  • Balter: nhảy trong vô thức; dù không có bất cứ kỹ năng nhảy nhót nào nhưng cứ vẫn "vung vẩy" chân tay điên cuồng.

  • Eccedentesiast: dùng nụ cười để che đi nỗi đau; giấu đớn đau đằng sau những nụ cười.

  • Gibel: chưa c.h.ế.t nhưng cũng chẳng thực sự "sống"; hiện đang sống, đang tồn tại nhưng tâm đã c.h.ế.t từ lâu; sống trong một cuộc đời đau khổ đến cùng cực, làm khổ cả bản thân lẫn những người xung quanh.

  • Habromania: mộng tưởng về một hạnh phúc không có thực; chứng hoang tưởng hoan hỉ.

  • Hiraeth: cảm giác nhớ nhà đến điên dại; một khao khát, ước muốn tha thiết, đầy sự hối tiếc về một "mái ấm" chưa bao giờ tồn tại.

  • Jayus: câu nói đùa thiếu muối, vô duyên đến mức khiến người ta phải bật cười; cười không phải vì nó hài mà vì nó dở, dở kinh khủng khiếp đến mức "cười bố thí" cho xong!

  • Kairosclerosis: là giây phút mà một người nhận ra mình đang hạnh phúc; hoặc tìm thấy hạnh phúc của bản thân.

  • Liptease: tô son để quyến rũ bạn tình; tô son môi một cách khiêu gợi lẳng lơ để quyến rũ ai đó; ám chỉ hành động tô son để thu hút sự chú ý của đối phương.

  • Masturdating: là từ kết hợp giữa "tự sướng" và "hẹn hò"; ám chỉ hành động đi xem phim, đi event, đi ăn hàng... một mình - tức không người yêu, không bạn bè, KHÔNG-MỘT-AI.

  • Misanthrope: anti-social; người ghét nhân loại và luôn cố gắng tránh xa xã hội con người; là chủ nghĩa triết học mô tả hành động căm ghét, không tin tưởng, khinh thường loài người, hành vi con người hoặc bản chất của con người.

  • Morii: muốn giữ lại khoảnh khắc ngắn ngủi vừa trôi qua; những khoảnh khắc đẹp đẽ nhưng chẳng qua cũng chỉ là "trăng trên mặt nước, hoa trên cành' - khiến con người ta muốn lưu giữ lại và ghi nhớ mãi mãi.

  • Nonversation: một cuộc hội thoại vô nghĩa đến cùng cực; phải nói chuyện với đứa mình ghét nên ậm ừ vài câu mong nó hiểu ra và sớm biến khỏi cuộc đời mình càng sớm càng tốt.

  • Peiskos: dịch theo nghĩa thô là "cái ôm của lửa"; là cảm giác hạnh phúc khi ngồi bên đốm lửa bập bùng và tắm mình trong sự ấm áp tuyệt vời [nhất là vào mùa đông].

  • Sciamachy: là cuộc chiến tư tưởng; chiến đấu với cái bóng, những điều đối lập, xung đột trong bản thân; chiến đấu với một hình bóng tưởng tượng.

  • Shelf-friend: là từ để ám chỉ những cái đứa có bồ bỏ bạn; vừa có người yêu một cái là quên tình nghĩa huynh đệ tỷ muội cho đến khi bị bồ đá, xung quanh chẳng còn ai chơi cùng nữa mới chịu nhớ đến bạn của mình.

  • Shlimazl: người luôn gặp xui xẻo, có vận rủi đeo bám suốt cả cuộc đời.

  • Strumfrei: cảm giác tự do, một mình một cõi thực hiện những điều mà mình đam mê, mong muốn.

  • Tarantism: không thể kiềm lại được cảm giác bồn chồn, ngứa ngáy muốn vung vẩy chân tay theo điệu nhạc; muốn nhảy nhót bung xõa hết mình.

  • Textpectation: là những kỳ vọng xuất hiện mỗi khi chúng ta chờ tin nhắn của ai đó; thường xuất hiện trước khi tin nhắn tới [đa phần kết quả đều đi thẳng xuống lòng đất].

  • Tidsoptimist: người có lòng tin bất diệt rằng mình có đủ thời gian để chuẩn bị nhưng thực chất là đã muộn từ đời tám khiếp - vậy nên luôn muộn màng và chậm trễ trong mọi việc; người có tinh thần "lạc quan" và tự tin một cách thái quá về số thời gian mà mình có, cơ mà trên thực tế thì KHÔNG.

  • Uitwaaien: thành ngữ "bước đi trên mây"; là cuộc hành trình giải phóng con người khỏi những áp lực đè nặng trong cuộc sống; xách ba lô lên và đi "thanh tẩy" đầu óc khỏi những muộn phiền.

  • Voorpret: cảm giác hào hứng xuất hiện trước mỗi bữa tiệc; cảm giác hồi hộp, mong chờ những điều thú vị trước khi cuộc vui nào đó bắt đầu.

  • Youniverse: người ái kỷ và chỉ biết nghĩ cho bản thân; kẻ ích kỷ, nhỏ mọn và thô lỗ; vũ trụ của riêng bản thể mỗi con người.

  • Zenosyne: bỗng dưng cảm thấy thời gian trôi đi thật là nhanh, đặc biệt là khi chúng ta trưởng thành; cảm giác thời gian trôi đi, không ngừng lại, trong khi "bàng hoàng" nhận ra là mình đã già.

  • Zugzwang: tiến thoái lưỡng nan, rơi vào tình huống mà bất cứ sự lựa chọn nào cũng đều dẫn đến mất mát, tổn hại; không thể

    tiến mà cũng chẳng thể lùi.

    Theo Vũ Đạt.

Cảm thức rằng thời gian trôi đi ngày một nhanh hơn

———————————————

Sự thật là, ngay sau khi được sinh ra, cuộc sống đã bắt đầu vụt lướt qua ngay trước mắt ta. Những tháng đầu tiên dài tựa thiên thu, khi bạn thấy mình như hòa làm một với cả vũ trụ, và chẳng có gì để làm ngoài chiêm ngưỡng Dòng Chảy Vĩ Đại ấy. Thuở ban đầu, thời gian đối với ta chẳng có nghĩa lý gì, dường như nó chỉ trôi đối với những người khác. Bạn đã quen với việc sống trong hiện tại bởi lẽ chẳng có gì làm mình phải lo toan. Nhưng chẳng chóng thì chầy, bạn không thể thờ ơ trước dòng chảy của thời gian nữa, và bị nó cuốn đi. Bạn chắc như đinh đóng cột rằng qua mỗi năm, mình lại trở thành một con người khác, được "nâng cấp" với một cơ thể mới, và hướng tới một tương lai sáng lạn hơn. Khi còn nhỏ, chúng ta chạy nhảy vui chơi nhiều đến nỗi dường như thế giới quanh mình ngừng chuyển động. Một kì nghỉ hè với gia đình dường như kéo dài vô tận. Bạn bắt đầu cảm nhận được dòng chảy của thời gian, bạn bắt đầu quen với nhịp điệu của nó, chỉ để nhận ra rằng: nó bắt đầu không chơi đủ tất cả các nốt. Rõ ràng là sinh nhật của bạn đến ngày một sớm hơn những năm trước đó. Chúng ta nên hiểu rằng không phải thế hệ trẻ luôn lãng phí tuổi trẻ của mình, mà là do những xúc cảm của họ mãnh liệt quá mức cần thiết. Chúng hoàn toàn ở mức bình thường, nếu bạn đã khấu trừ thứ "lạm phát cảm xúc" mà sức trẻ bơm them. Đối với những người đang độ thiếu niên, cuộc sống thật tuyệt vời và cũng thật tơi bời, bởi lẽ sự thực là vậy: một đột biến nhỏ nhất trong hành động cũng có thể dễ dàng thay đổi tương lai họ đã vạch sẵn. Bởi lẽ mỗi năm mới lại ngắn hơn một chút so với những năm trước đó. Vào những ngày sinh nhật của ta, trái đất lại quay về chính xác điểm ấy...trong quỹ đạo nhàm chán thường ngày quanh mặt trời. Chúng ta thường chúc nhau "có thật nhiều niềm vui". Nhưng rồi ta sớm cảm nhận rằng: hình như quỹ đạo ấy đang dần siết lại thì phải? Để rồi đến lúc nhận ra rằng, hóa ra quỹ đạo ấy vốn là một hình xoắn trôn ốc không thể trở lui, thì ta đã đi được quá nửa chặng đường đời rồi. Khi mà bạn bắt đầu vứt bỏ thứ trọng tải dư thừa của những kí ức chẳng còn làm mình bận tâm, để cảm thấy rằng mình rơi ngày một nhanh hơn về phía Mặt Trời, cũng chính là lúc, dường như ngày nào cũng nhàm chán như ngày nào. Rồi đến một ngày, quá trình ấy trở thành tự động. Bằng chứng là, kể cả lúc đang ngồi yên, bạn cảm thấy như mình đang chạy hộc tốc đến đâu đó. Và kể cả nếu ngày mai, bạn có chạy nhanh hơn một chút, và có thể vươn tay ra xa hơn một chút, thì bạn vẫn sẽ cảm thấy từng phút từng giây vuột khỏi tay mình rồi lao xuống vực thẳm. Cuộc sống thật ngắn ngủi, và cũng dài đến nản lòng, nhưng không phải theo thứ tự ấy.

Page 2

Trang chủ › Từ điển "Những nỗi buồn không tên" || John KoenigKenopsia

Từng là nơi nhộn nhịp nhưng bây giờ lại bị bỏ hoang và yên tĩnh... ——————————————— Bạn có thể cảm được nó khi chuyển ra khỏi nhà, thấy rằng một nơi chốn nào đó có thể trống vắng tới mức nào. Đi qua hành lang một ngôi trường vào buổi tối, hay một văn phòng không sáng đèn lúc cuối tuần, khu vui chơi đã hết mùa. Nó đã từng nhộn nhịp tràn đầy sự sống, nhưng giờ nằm đó im lìm và bị bỏ rơi. Thật dễ để quên rằng hầu hết kí ức của bạn từng diễn ra ở những nơi chốn vẫn còn đây, những bức tường hầu như không đổi, thậm chí là vẫn còn những người cũ, những người vẫn tiếp tục dù vắng mặt bạn. Nhưng thế giới mà bạn từng biết, và những con người mà bạn vẫn hằng ghi nhớ đã bước tiếp từ lâu, bị thay thế bởi bao nhiêu người khác đi qua những cánh cửa đó. Bạn cố gắng nán lại đủ lâu để sống trong hoài niệm, và cuối cùng ở lại với cuộc đời mà bạn đã dành rất nhiều thời gian để gây dựng, hy vọng rằng cả thế giới sẽ cùng ở lại cho bớt cô đơn. Nhưng cuối cùng bạn vẫn sẽ gói ghém các thứ và đi quanh nhà lần cuối cùng. Và một ngày nào đó sau khi bạn đi, nó sẽ trở thành nhà của một ai khác, một tờ giấy trắng mà họ sẽ lấp đầy bằng kí ức của chính họ, chôn vùi cuộc đời mà bạn đã gây dựng bằng một lớp sơn mới, để lại chẳng còn gì ngoài những thanh âm vang vọng của những điều đã từng một lần ở nơi đây. Để lại căn phòng không chỉ trống vắng mà còn siêu-trống-vắng với số người là con số âm, những cư dân vắng mặt mà dễ trông thấy, họ phát sang như những bảng hiệu đèn neon. Có lẽ đó là lý do tại sao chúng ta muốn tin vào ma. Có lẽ đó chỉ là ảo tưởng. một ảo tưởng trong ký ức của chúng ta mạnh mẽ đến nỗi để lại những dấu ấn trên tường, có thể có ý nghĩa gì đó với người khác, và không thể sơn đè lên. Ta chỉ muốn đánh dấu khoảng thời gian của mình ở đây để tiếp tục làm cho những căn phòng tràn đầy những kí ức đang sống. Và nếu ngôi nhà của chúng ta bị ma ám, đó là vì chính chúng ta đang ám ảnh bản thân mình.

Video liên quan

Chủ Đề